Xuyên Sách Giới Giải Trí: Bị Toàn Mạng Tẩy Chay, Giải Nghệ Chuyển Sang Thi Công Chức Lại Bạo Hồng

Chương 18

Vậy nên, thay vì những thứ linh tinh đó, Tống Mạn quan tâm đến việc đám nick ảo tung tin đồn nhảm kia sẽ phải bồi thường cho cô bao nhiêu tiền hơn.

Những chuyện này chắc là đủ để cấu thành tội phỉ báng rồi nhỉ.

Vừa được nhận một khoản tiền bồi thường tổn thất tinh thần kha khá, lại vừa có thể cho đám ma quỷ đội lốt người kia được nhận nhà mới miễn phí.

Cuộc sống này đúng là ngày càng đáng mong chờ. Đương nhiên, một số nick ảo cũng rất biết điều.

Tống Mạn nghĩ thầm, trong lòng vui như Tết.

__________

Từ sau hôm đi cục cảnh sát về, có lẽ vì Lý tổng vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh nên mấy ngày tiếp theo Tống Mạn đều đắm chìm trong việc cày đề một cách yên bình và tĩnh lặng.

Ôi không, cũng chẳng thể nói là hoàn toàn yên ổn được, bởi vì trong mấy ngày nay, trên mạng xã hội, tin tức mắng chửi Tống Mạn nhiều chưa từng thấy, đúng như cô dự đoán.

Hình ảnh cô ở cục cảnh sát bị chụp lại, leo lên top tìm kiếm, rồi cái Weibo hiện tại đã không còn thuộc về cô cũng bị dân mạng tấn công.

Chỉ là Tống Mạn bận ôn tập, không có thời gian để ý đến mấy chuyện lùm xùm bát nháo này, tóm lại là vẫn yên ổn.

Cho đến khi sự việc ở cục cảnh sát đã qua gần một tuần, Triệu Dương, người trước đó im thin thít như đã chết, lại xuất hiện, nhưng lần này không phải nhắn tin nữa.

Mà là trực tiếp xông đến trước cửa nhà Tống Mạn, mặt đối mặt với cô.

Vừa mở cửa, Tống Mạn đã nghe thấy tiếng chất vấn: "Tống Mạn, hôm đó cô đã làm gì Lý tổng? Tại sao sau đó Lý tổng không liên lạc với tôi nữa?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là sau khi "dâng" nghệ sĩ của mình lên, lão già kia lại mất liên lạc, hắn ta chẳng kiếm chác được gì nên đến kiếm chuyện với cô.

Tống Mạn hiện tại còn phải chuẩn bị thi, nên tạm thời không định cãi nhau nảy lửa với Triệu Dương, chỉ nhìn hắn ta với vẻ vô tội: "Tôi? Hôm đó tôi chỉ nghe lời Triệu ca anh đi uống rượu với Lý tổng thôi mà."

Sau đó, dưới ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, lại chậm chạp bổ sung một câu: "Nhưng mà hình như sức khỏe Lý tổng không được tốt lắm, chưa uống được bao nhiêu đã vào bệnh viện rồi."

Triệu Dương:???

Triệu Dương: "Cái gì? Lý tổng tự uống đến mức nhập viện?"

Tống Mạn gật đầu: "Vâng, hôm đó Lý tổng uống còn ít hơn cả tôi, nhưng mà..."

Nói đến đây, Tống Mạn cố ý không nói tiếp, để lại cho Triệu Dương một khoảng trống để tự tưởng tượng. Sau đó, cô lại nói thêm một câu: "Có lẽ là Lý tổng thấy tửu lượng còn kém cả tôi, cảm thấy mất mặt chăng? Triệu ca, gần đây anh ngàn vạn lần đừng liên lạc với Lý tổng nhé, lỡ như ông ấy vì không bằng tôi mà ghi hận trong lòng, giận chó đánh mèo đến anh thì không hay đâu."

Tống Mạn dùng ánh mắt "chỉ có tôi mới lo cho anh" nhìn người quản lý, lời nói dối trắng trợn kia lại thật sự dọa cho Triệu Dương sợ hãi, cảm thấy lời cô nói cũng có phần hợp lý.

Còn chuyện cô nói bừa có bị vạch trần hay không, thật ra Tống Mạn cũng không quan tâm.

Với những lời cô vừa nói, chắc chắn Triệu Dương không dám đến bệnh viện tìm Lý tổng để đối chất.