Cuối tháng hai đã là lập xuân, lẽ ra băng tuyết đã tan nhưng mà Tân Thành lại bất ngờ có một trận tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ li ti rơi lả tả suốt đêm, đến sáng ra cả thế giới đã phủ một màu trắng xoá.
*lập xuân: bắt đầu vào mùa xuân
Tịch Duyệt bước xuống từ xe taxi, trên vai đeo ba lô, tay trái tay phải mỗi tay xách một túi đồ. Cánh cổng của biệt thự Hoa Duyệt đóng chặt, trên lớp tuyết phủ trước cửa vẫn chưa in bất kỳ dấu chân nào.
Cô đi đến trạm gác nhờ người mở cửa, âm thanh ấm áp pha lẫn một chút áy náy: “Thưa bác, xin lỗi đã làm phiền bác nghỉ ngơi rồi ạ.”
Mặc dù nhìn thấy một màu trắng xoá của tuyết, nhưng thực ra chưa tới 7 giờ sáng. Trong việc giao tiếp, Tịch Duyệt luôn thực hiện một nguyên tắc, đó là không bao giờ làm khó người ôn hoà.
“Không sao, không làm phiền.” Bảo an trong chòi gác rất ít khi gặp được một chủ nhà lịch sự như vậy, vừa mở cửa cho cô vừa lẩm bẩm nói: “Hệ thống nhận diện khuôn mặt lại hỏng rồi à?”
Vì thế Tịch Duyệt càng ngượng ngùng: “Không hỏng, con tới để tìm người.”
Sau khi cửa mở, cô lại nói lời cảm ơn, xách hai túi đồ, quen đường đi đến toà nhà số 5. Trước khi thang máy đến, cô rảnh tay nhìn vào điện thoại một cái, trên màn hình vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Hai phút sau, thang máy đến tầng 15, một thang có hai căn hộ. Cô đi đến căn hộ bên trái, nhập vào một dãy mật khẩu.
Mở cửa ra, đập vào mắt là ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Cửa bếp đóng kín, rèm che ở ban công cũng được kéo xuống. Cả phòng khách lộn xộn không phân biệt được ngày hay đêm.
Tịch Duyệt nhẹ nhàng đi vào, đặt bữa sáng và thuốc hạ sốt mang theo cả đường lên quầy bếp, rồi lại kéo màn ban công ra. Cuối cùng tầm nhìn cũng đã sáng hơn một chút, cô quay đầu lại thì thấy tài liệu nằm bừa bộn trên bàn trà, ngẩng đầu lên thì thấy “Giấy uỷ quyền của luật sư", ở dưới góc bên phải có chữ ký.
Phía sau người được uỷ thác là ba chữ lớn mạnh mẽ——
Mạnh Tân Dư
Một giây sau, cái tên này xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Tịch Duyệt cầm điện thoại lên, hơi do dự nhìn về cửa phòng ngủ đang đóng chặt cách đó mười mét. Sau vài giây, cô nhấn nút nghe.
“Duyệt Duyệt.”
Giọng nói đầu dây bên kia rõ ràng hơi mệt mỏi, giống như đang gắng gượng tinh thần: “Tối qua gửi tin nhắn cho em xong, anh đã đi ngủ.”
Ngoại trừ âm thanh truyền đến từ loa điện thoại thì căn phòng yên tĩnh đến nỗi chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tịch Duyệt còn cho rằng hắn ta vẫn còn trong phòng và đang ngủ.
Hôm qua, Mạnh Tân Dư không trả lời tin nhắn Wechat của cô. Buổi tối gọi điện mới biết hắn ta bị sốt nhẹ, vì thế hôm nay cô mới dậy sớm.
*Wechat: ứng dụng của Trung Quốc, nó cũng tương tự như Facebook
“Anh đi đâu rồi?” Tịch Duyệt lấy Ibuprofen và thuốc chống viêm trong túi giấy ra rồi đặt lên bàn trà ở vị trí dễ thấy. Cảm xúc cô hơi buồn bã: “Đã hạ sốt chưa?”
*Ibuprofen: Thuộc nhóm kháng viêm (tác dụng hạ sốt, giảm đau…)
“Tỉnh dậy là đã giảm sốt rồi.” Âm thanh bên kia im lặng vài giây: “Em đã về nhà rồi à?”
Khóa mật khẩu của cổng có kết nối với điện thoại, do đó Tịch Duyệt cũng không ngạc nhiên khi hắn ta biết, cô “Ừm” một tiếng buồn bã: “Hôm nay anh ra ngoài sớm thế, đã ăn sáng chưa?”
“Đã ăn rồi, hôm qua nhận được thông báo đột xuất phải đi công tác gặp khách hàng. Buổi tối bị sốt nên hơi mơ màng nên quên nói với em. Xin lỗi nhé, Duyệt Duyệt, để em phải mất công đến một chuyến.”
Mạnh Tân Dư luôn nói chuyện như vậy, ngữ điệu dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng.
“Không sao đâu, miễn anh hết sốt là được rồi.” Trong lòng Tịch Duyệt thầm thở dài, sau đó ánh mắt rủ xuống, nhìn vào cái túi đặt trên quầy bếp: “Em còn mua tào phớ cho anh nữa, là của quán ở cổng phía Đông trường mình. Tiếc là anh không được ăn rồi.”
“Vậy em ăn đi, ăn xong rồi về trường.”
Lời vừa dứt, hình như đầu dây bên kia có tiếng động lạ. Nghe có tiếng sột soạt như có vật gì đó cọ vào ống nghe. Vài giây sau, Mạnh Tân Dư lại lên tiếng, âm thanh hơi vội vã: “Duyệt Duyệt, anh phải lái xe rồi. Đường tuyết trơn trượt, lúc em về trường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Tịch Duyệt vừa định nói: “Anh lái xe chậm chút,” thì đã nghe thấy tiếng tút tút của đường dây bận.
Cô bất lực nhìn quanh một vòng, rồi cầm bữa ăn sáng lên.
Bước ra khỏi cổng lớn của biệt thự Hoa Duyệt, bác bảo vệ ở trạm gác vừa đem một cốc nước nóng về, đang run rẩy xoa xoa thành cốc để sưởi ấm thì thấy Tịch Duyệt đi ngang qua cửa sổ.
Cô thò người ra, đưa cái túi đang cầm trong tay vào trong——
“Chú ơi, đây là tào phớ và tiểu long bao cháu mang đến cho bạn trai nhưng anh ấy không có ở nhà, bao bì vẫn chưa mở và còn nóng. Nếu chú không chê thì hãy ăn đi, nếu chú không muốn ăn thì cũng có thể vứt đi.”
*tiểu long bao: một loại bánh bao hấp của Giang Tô, Trung Quốc
Dừng lại một chút, sợ đối phương nghi ngờ cô có ý đồ không tốt, Tịch Duyệt nói tiếp: “Bạn trai cháu sống ở toà nhà số 5, phòng 1502.”
Cô quàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng sữa, quấn quanh cổ hai ba vòng để lộ ra khuôn mặt nhỏ trong sáng, con ngươi đen nhánh và sáng lấp lánh, hai má ửng hồng vì vừa trải qua gió tuyết. Trông rất chân thành và nhiệt tình, khiến người ta khó lòng từ chối.
Bác bảo vệ ngạc nhiên hỏi: “Sao cháu không ăn đi?”
“Cháu bị dị ứng với đậu nành, không ăn được cái này.”
Tịch Duyệt đặt bữa ăn sáng lên bàn nói: “Nếu chú muốn ăn thì hãy ăn khi còn nóng, cháu đi trước đây.”