Hoàng hậu và các cung nữ vừa dặn dò xong vài việc, chuẩn bị quay đầu lại.
Ta vội vàng rụt tay, nhưng lại bị tiểu Điện hạ nắm lấy ngón út.
Hoàng hậu quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ta trong tình huống ấy.
Bà mỉm cười dịu dàng:
"Mong Thần nữ đặt cho đứa bé một tiểu danh, coi như là ban phúc cho nó."
Khoảnh khắc đó, ta chợt nhớ đến truyền thuyết trong cung.
— Vào ngày bách nhật của Tiểu Điện hạ, từng có một vị thần tiên du ngoạn đến, đặt cho đứa bé danh tự là "Phượng Hoàng".
Ta bỗng run rẩy toàn thân.
Ánh mắt Hoàng hậu đầy kỳ vọng, trong khi tiểu Điện hạ ê a đưa tay về phía ta.
Nước mắt ta rơi lã chã.
Rồi ta nghe thấy chính giọng nói của mình, nhẹ nhàng nhưng khàn đặc:
"Phượng Hoàng."
Phượng Hoàng phải trải qua lửa đỏ để tái sinh, nhưng ngài ấy thì không cần, cuộc đời ngài sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ngài mãi mãi là tiểu Phượng Hoàng tươi sáng và kiêu hãnh.
Vạn kiếp nạn, ta sẽ gánh thay người.
Hôm sau chính là ngày diễn ra lễ bách nhật của Điện hạ. Hoàng hậu đã chuẩn bị trước nghi thức bốc đồ vật đoán tương lai, và mời ta đến chứng kiến.
Rồi ta trông thấy...
Tiểu Điện hạ không hề để mắt đến những món vàng bạc châu báu trước mặt, mà lại nắm lấy ống tay áo của ta.
Bé con khúc khích cười vang.
Hoàng hậu có phần lúng túng:
"Thần tiên, Điện hạ thật không có ý mạo phạm."
Ta ngây ngẩn nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt cười cong cong kia, giống như một lời tiên tri đã ứng nghiệm.
"... Không sao cả."
Một sự việc nhỏ chẳng đáng để tâm.
Nắng càng lên cao, ta thoáng cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ. Trời đất bỗng biến đổi, ánh sáng rực rỡ tỏa khắp nơi, mây lành cuồn cuộn kéo đến.
Mọi người đều kinh ngạc trước dị tượng, rối rít hướng về Hoàng đế và Hoàng hậu chúc mừng, nói rằng tiểu Điện hạ chắc chắn sẽ phi phàm.
Lúc này, Diệu Pháp hạ cánh tay đang cầm miếng thịt, trên miệng còn vương lại một vòng nước tương:
"Vân Linh, ngươi sao thế? Sắc mặt ngươi không ổn chút nào."
Tiếng gọi của hắn kéo ta trở về thực tại. Ta chợt nhận ra mình đang toát mồ hôi lạnh.
"Ta—"
Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói xa xăm, lạnh lùng:
"Nhân quả đã khép kín, ngươi nên quay về rồi."
Trên cao, tiểu Điện hạ dường như cảm nhận được điều gì, bật khóc nức nở.
Diệu Pháp kinh hô:
"Vân Linh, tay của ngươi?!"
Bàn tay dưới ống tay áo đã dần trở nên trong suốt. Hắn muốn nắm lấy ta, nhưng hoàn toàn vô ích khi tay hắn xuyên qua cơ thể mờ ảo của ta. Hắn nhận ra, ta đang từng chút một biến mất.
"Ngươi sắp đi đâu vậy? Có thể đưa ta theo không?"
Ta khẽ cười khổ:
"Có lẽ là tương lai, không được rồi."
Diệu Pháp gấp gáp:
"Vậy trong tương lai, ta còn có thể gặp lại ngươi ở đâu?"
"Ngươi đã hứa sẽ dẫn ta đi trộm rượu uống mà!"
Ta buột miệng:
"Trong cung!"