Chiếu Điện Hồng

Chương 26

Ta từng thề rằng sẽ bảo vệ Điện hạ, cho đến khi người không còn cần ta nữa. Nhưng ta chưa từng nghĩ, ngày ấy lại đến sớm như vậy. Nhanh đến mức vừa làm ta an lòng, lại vừa khiến ta bối rối.

Cổ tay ta lại truyền đến cơn đau bỏng rát. Cảnh vật trước mắt bắt đầu chao đảo. Ta cắn chặt đầu lưỡi, vị máu tanh khiến ta tỉnh táo lại. Ta cúi đầu nhìn, nốt chu sa kia lại nhạt đi.

Nó nhắc nhở ta — thời gian chẳng còn nhiều nữa.

Nhưng, kẻ thù của kiếp trước, vẫn chưa bị diệt trừ.

Ta hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Một bóng người hiện rõ trong tâm trí ta.

Cung nữ vui mừng hỏi: “Thần nữ đại nhân, người định đi tìm Thái tử Điện hạ sao?”

“Không.”

Ta dứt khoát phủ nhận, “Không phải.”

Người mà ta muốn tìm, là một kẻ khác.

Dạo gần đây, trong cung lan truyền những lời đồn đại rằng Thái tử Điện hạ và Thần nữ đã không còn đồng lòng như trước.

Rõ ràng, Đoạn Trường Phong cũng nghe được không ít chuyện.

Hắn chặn đường ta vài lần tại cổng cung, mỗi lần lời nói đều không khác là bao.

"Hôm nay Điện hạ sắp lấy Thái tử phi, còn ta lại thiếu một vị Hầu phu nhân."

"Đừng vội từ chối. Giờ Điện hạ đã có sự trợ giúp của phủ Quốc công, chẳng còn cần đến Thần nữ nữa."

"Chim khôn chọn cành mà đậu. Nếu ngươi hiểu ra, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta."

"Ta rất khâm phục ngươi. Chúng ta sẽ trở thành những đồng minh tuyệt vời."

Hắn nhìn ta bằng vẻ mặt đầy thâm tình, như thể người đã mấy lần toan sát hại ta dưới đáy vực vài tháng trước không phải là hắn.

Ta mỗi lần chỉ đơn giản nói vài lời, lạnh nhạt bảo hắn rời đi. Nhưng giờ đây, thời gian của ta không còn nhiều. Ta chỉ có thể dứt khoát hành động.

Vì vậy, lần này, ta chính là người chặn Đoạn Trường Phong tại cổng cung.

Hắn nhìn ta, khẽ nhướng mày.

Chưa để hắn mở miệng châm chọc, ta nhanh chóng nói:

"Ta đồng ý."

Đoạn Trường Phong mỉm cười, tay hắn vuốt nhẹ qua cổ ta, nơi từng có vết bầm tím do chính tay hắn để lại khi muốn bóp chết ta.

"Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt."

"Nếu biết sớm thế này, hà tất trước đây ngươi phải giằng co sống chết với ta?"

Khi Điện hạ đến, cảnh tượng trước mắt chính là lúc ấy.

"Vân Linh!"

Tim ta chợt thót lên.

Vội né khỏi tay Đoạn Trường Phong, ta lảng tránh ánh mắt người, có chút lúng túng.

"…Điện hạ."

Vạt áo màu tuyền buông thõng trước mặt ta.

Hôm nay Điện hạ mặc bộ trang phục với ống tay áo thon gọn, uy phong dũng mãnh.

Lòng ta rối bời, nhưng vẫn nghe thấy người hỏi:

"Hôm nay, vì sao ngươi không đến xem trận cầu mã của ta?"

Ta im lặng giây lát, rồi khẽ nói:

"Nhưng không có ta, Điện hạ cũng đã làm rất tốt mà."

Ta vốn luôn biết điều đó.

Người là một con phượng hoàng tung bay nơi trời cao, không phải chú chim hoàng yến mà ta nuôi dưỡng. Rồi sẽ có một ngày, người sẽ rời khỏi sự che chở của ta, bay đến những chân trời rộng lớn hơn.

Chưa để Điện hạ nói thêm lời nào, Đoạn Trường Phong đã kéo ta về phía sau hắn.

"A Linh là vị hôn thê của ta, mong Điện hạ chớ vượt quá giới hạn."

Đoạn Trường Phong thường triệu ta đến Hầu phủ. Đôi khi là để bàn chuyện, đôi khi chỉ đơn thuần là tán gẫu, mà hắn gọi đó là việc "thân cận với đồng minh".

Lợi ích của việc kết minh cùng hắn sớm đã dần hiện rõ. Hôm ấy, trong khi hắn tìm một quyển cổ thư trong thư phòng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, không chỉ có một người. Theo bản năng, ta nép mình sau tấm bình phong.

Khi Đoạn Trường Phong bắt đầu đối thoại với kẻ vừa đến, ta nhận ra đó là Tiêu Triết. Hắn tới để bàn bạc với Đoạn Trường Phong về âm mưu phản nghịch.

Tiêu Triết nói, Hoàng đế đã bị Quý phi ngầm hạ độc, thân thể suy yếu, chẳng còn bao lâu nữa. Nam Chiếu đã bí mật tạo phản, tướng quân trấn giữ biên cương đã chết từ lâu, kẻ hiện tại chỉ là một kẻ giả danh. Phái đoàn sứ thần lần này tiến kinh, thực ra toàn bộ tùy tùng đều là tử sĩ, một người có thể địch trăm người. Ngoài thành, còn có một đội tinh binh bí mật đóng quân.

Hắn mong Đoạn Trường Phong phối hợp từ bên trong, khi thời điểm đến sẽ mở cổng thành để tiếp ứng cho quân đội. Ngoài ra, hắn muốn có được nửa mảnh hổ phù của Đoạn gia để tăng cường sức mạnh. Chờ đến lúc hắn đoạt ngôi, sẽ cùng Đoạn Trường Phong phân chia thiên hạ.