Chiếu Điện Hồng

Chương 19

Ta phấn khởi trở về, định báo tin vui lớn lao này cho Điện hạ biết. Nhưng khi tới nơi, ta phát hiện cửa phòng của Điện hạ không khóa. Một mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi. Ta xông vào, nhưng khi tới tấm bình phong cuối cùng, chân bỗng chững lại.

Ta nhìn thấy bóng người phản chiếu trên đó.

Một gã nam nhân đang đè lên Điện hạ, trong tay Điện hạ nắm chặt một cây trâm vàng, đâm mạnh vào sau gáy của gã. Một nhát, hai nhát... Gã đó chết ngay tại chỗ.

"A Linh."

Bóng dáng của Điện hạ run rẩy, giọng nói gần như van nài.

Người nói: "Đừng nhìn."

Nhiều năm sau, vào đêm tuyết rơi khi Điện hạ tự vẫn, lâu lắm rồi, ta mới lại thấy biểu cảm đó trên gương mặt của người.

"Vân Linh, ta thật dơ bẩn."

"… Đừng nhìn."

Trong mộng, tim ta như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, đau đớn đến mức gần như không thể thở.

... Không đúng.

Bản năng sinh tồn khiến ta mở bừng mắt, đập thẳng vào mắt ta là ánh mắt lạnh lẽo của Đoạn Trường Phong. Hắn đang siết chặt cổ ta, lại định giở trò cũ, muốn gϊếŧ ta.

Đoạn Trường Phong bật cười.

"Ta đã nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định gϊếŧ ngươi trước, rồi mới xử lý Tiêu Triết sau."

"Biến số trên người ngươi quá nhiều, ta thực sự không yên tâm."

Bàn tay trên cổ càng lúc càng chặt, sắc mặt ta dần tái nhợt, động tác giãy giụa cũng yếu dần. Mắt ta cố gắng tập trung, cuối cùng cũng nhìn rõ—

Sau lưng Đoạn Trường Phong, có một bóng đen lao thẳng tới hắn.

Một tiếng sói hú dài vang lên.

Đoạn Trường Phong trúng một kích từ phía sau, buộc phải buông cổ ta ra.

Hắn trừng mắt nhìn người mới đến, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

"Ngươi là ai?!"

Người đó không đáp, chỉ bước thẳng tới trước mặt ta, với một giọng điệu kỳ lạ, cứng nhắc, hắn hỏi:

"Ngươi… còn sống chứ?"

Ta ho khan, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn. Trước mắt ta là một thiếu niên mang dáng vẻ hoang dã.

Thân trên trần trụi, chỉ quấn một mảnh da thú quanh bụng, mái tóc đen dài xoăn xõa xuống, gần chạm tới đôi chân trần.

Và điều đặc biệt là thiếu niên ấy có đôi mắt màu hổ phách, sắc bén tựa thú hoang. Vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc.

Ta kinh ngạc thốt lên: "A Sóc?!"

Dù hắn trông thô kệch như vậy, nhưng ta vẫn nhận ra. Người trước mắt chính là A Sóc, trưởng cận vệ của Đông Cung kiếp trước, cũng từng là đồng liêu của ta. Nhưng, giờ sao hắn lại không mặc y phục?!

Thiếu niên ngơ ngác nghiêng đầu, dường như không hiểu lời ta nói. Đột nhiên, hắn đứng dậy, nắm lấy tay áo ta kéo đi.

Đoạn Trường Phong đứng đó, vẻ mặt hoài nghi không yên.

"Ngươi quen hắn?"

Ta chẳng buồn đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, như thể nói: “Ngươi cứ đợi đấy.”

A Sóc dẫn ta qua nhiều lối ngoằn ngoèo, cuối cùng tới một hang động khác. Trên tảng đá, hai xác sói gầy gò nằm đó.

Ta từng nghe qua một truyền thuyết, rằng loài sói cái có thể tha đi những đứa trẻ bị bỏ rơi, nuôi chúng như con mình. Đứa trẻ khi lớn lên sẽ có thói quen giống loài sói, không biết nói tiếng người. Người đời gọi họ là "lang nhi" – đứa trẻ sói.

Ánh mắt ta dừng lại ở A Sóc, kẻ đang bới tìm thứ gì đó trong đống cỏ khô.

Thì ra người đồng liêu lạnh lùng, ít nói, nhưng lại đánh trận vô cùng hung hãn kiếp trước, chính là có xuất thân như vậy. Ta cũng không hiểu, Điện hạ rốt cuộc làm thế nào lại nhặt được hắn về.

A Sóc tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng lôi ra thứ hắn muốn. Hắn cẩn thận, trân trọng đưa vào tay ta.

Đó là một chiếc túi gấm cũ kỹ.

Nhìn đường thêu, tay nghề của hắn cũng tệ như ta. Nhưng chất liệu vải thì lại không tồi, có vẻ giống với kiểu mẫu mới được nhập vào Đông Cung năm nay.

Ta mở ra và giũ nhẹ. Bên trong chứa một ít dược thảo mà ta không rõ, đã khô héo cả rồi.

"Đây là gì?"

A Sóc chỉ vào ta, rồi khó khăn lắp bắp nói: "Báo… ân."

Ta đoán, túi thơm này có liên quan đến Đông Cung. Có lẽ hắn đã ngửi thấy mùi hương tương tự trên người ta, nên mới theo ta?

Sau một hồi suy ngẫm, ta chắp vá lại một kết luận mơ hồ:

— Trước đây từng có người trong Đông Cung cứu A Sóc, để lại túi thơm này. Ta thường xuyên ra vào Đông Cung, nên cũng nhiễm phải mùi hương ấy. A Sóc nhận ra, rồi quyết định đi theo ta để trả ơn.