Ta nhìn thiếu niên rạng ngời trước mắt, lòng chua xót, ánh mắt gần như không thể rời khỏi. Người vốn nên mãi mãi như thế này, rạng rỡ và chói sáng.
Nhưng điều ta không ngờ tới...
Tiểu Điện hạ đã trưởng thành, không còn bám theo ta như cái đuôi nhỏ, gọi ta là “thần nữ” nữa.
Mà thân mật gọi ta là “Vân Linh”, hết lần này đến lần khác.
Ngài ấy từng tò mò về ý nghĩa tên của ta, cứ quấn lấy ta hỏi mãi không thôi. Bất đắc dĩ, ta chỉ vào đĩa bánh vân phiến trên bàn, rồi lại chỉ vào đĩa bánh bạch phục linh bên cạnh. Nghĩ lại thấy thật buồn cười, nhưng quả thật đó chính là nguồn gốc cái tên.
Ta sinh ra đã bị bỏ rơi, lớn lên đến mười tuổi vẫn là một đứa trẻ ăn xin vô danh.
Năm ấy khi trà trộn vào Xuân Phong Lâu, tình cờ mấy tỳ nữ đang dọn điểm tâm. Ta không có tên, nhưng lại nhớ rõ tên của các loại bánh.
“Công tử, ta là Vân Linh.”
Sau đó, ta đứng trước mặt Phượng Linh, nói với người cái tên lắp ghép tạm bợ này.
Trong phòng hương thơm ngọt ngào vẫn chưa tan hết. Phượng Linh khoác chiếc áo mỏng, ánh mắt lơ đễnh nhìn về chân trời xa xăm. Ta quỳ xuống trước mặt người, lắp bắp nói với người.
“Công tử, từ nay về sau, Vân Linh sẽ bảo vệ ngài.”
“Vân Linh, là đến để báo ân.”
Ánh mắt Phượng Linh chậm rãi xoay lại. Người cất tiếng, giọng nhẹ nhàng đến mức như tan vào làn khói lò hương chưa tắt.
“Ngươi báo ân gì?”
Làm sao ta có thể quên được ngày đó?
Ta nghiêm túc nhắc lại.
“Đêm giao thừa, công tử đã cho ta một chiếc màn thầu.”
Lúc đó, ta còn chưa nhận ra người trước mặt là Thái tử. Ta đến bên người, theo người, trung thành với người. Chỉ vì, khi ta sắp chết đói, người đã cho ta một chiếc bánh bao.
Phượng Linh ngây người. Suốt nửa đời này, ngài ấy đã phát ra vô số lòng từ bi, cẩn trọng và tận tụy làm một Thái tử nhân từ. Cuối cùng lại rơi vào cảnh bị mọi người quay lưng. Chỉ có một đứa trẻ ăn xin nhớ đến chiếc màn thầu người tiện tay cho đi. Người ôm mặt, toàn thân run rẩy, không thể kìm nén tiếng cười. Nhưng ta lại cảm thấy người đang khóc.
“Công tử!” Ta hoảng loạn.
“Ai bắt nạt ngài? Ta gϊếŧ hắn!”
Vì một lời hứa, ta đã theo người qua hai kiếp.
Chưa từng dám quên.
Con mèo nhỏ mà Tiêu Kỳ nhặt về, tên là Bánh Hoa Quế, càng ngày nó càng lớn.
Cho đến một ngày, ta nhìn thấy trên lưng nó bắt đầu xuất hiện những vệt đen, không khỏi trầm tư.
Bánh Hoa Quế lắc cái đầu to, đôi tai tròn dụi vào người ta.
"Ngao ú?"
Ta xoa xoa bàn chân thịt mềm mại của nó, rồi quay sang nhìn Tiêu Kỳ bên cạnh.
"Đây là con mèo mà Điện hạ nhặt về sao?"
Tiêu Kỳ khẽ ho một tiếng, nén cười đến mức khó khăn.
"A Linh, sao bây giờ ngươi mới phát hiện?"
Điện hạ hư quá rồi!
Ta tức giận, vờ vặn vẹo tai Tiêu Kỳ. Người liền nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt cong cong, cười cầu xin.
"Là lỗi của Cô, Cô biết sai rồi."
Giữa lúc đùa giỡn, phía trước bỗng vang lên một tiếng ho khẽ.
Yên Vũ cúi đầu nói:
"Điện hạ, xe ngựa của Tần tiểu thư đã đợi ở ngoài cung."
Thái tử đã đến tuổi tuyển phi. Hoàng hậu lựa chọn kỹ lưỡng các tiểu thư danh giá trong kinh thành, cuối cùng chọn cháu gái của lão Quốc công, Tần Oản. Hai nhà đều có ý định kết thân, bèn chọn đêm Nguyên Tiêu, để đôi bên cùng dạo hội.
Tiêu Kỳ nhíu mày.
"Ta chẳng phải đã nói là không đi rồi sao?"
Ta rút tay khỏi tay Tiêu Kỳ, khẽ mỉm cười.
"Điện hạ, mau đi đi."
"Đừng để Tần tiểu thư chờ quá lâu."
Yên Vũ cũng tiếp lời:
"Điện hạ, nếu ngài còn chậm trễ, Hoàng hậu nương nương sẽ trách tội nô tỳ mất."
Tiêu Kỳ bị mọi người vây quanh đưa ra khỏi cung. Người mấy lần muốn ngoảnh đầu lại, nhưng đều bị các cung nữ, thái giám vội vàng chặn mất tầm nhìn, dần dần xa khuất. Ta sắp không nhìn thấy người giữa đám đông nữa, cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được sự ẩm ướt và đau buốt. Bánh Hoa Quế đang liếʍ tay ta.