Thái tử nhân từ, mỗi tháng vào ngày mười sáu, người đều dựng lều phát cháo ngoài cửa Quảng Tế. Đó là ngày ta mong đợi nhất mỗi tháng. Ta không cần phải ăn xin, không phải tranh giành, mà vẫn có thể ăn no.
Vì vậy, ta kính ngưỡng Thái tử hơn cả thần phật. Thần phật đòi ta phải cúng dường, còn Thái tử lại rộng rãi ban cho ta miếng ăn. Người chính là vị thần trong lòng ta.
Rồi một ngày kia, lều cháo không còn nữa.
Lúc đó ta mới biết, Thái tử đã chết.
Ta dùng nửa cái màn thầu đổi lấy nửa cây nến trắng từ một kẻ hành khất khác. Ta không có tiền để đến chùa thắp nến cho người, chỉ có thể thắp nửa cây nến, soi sáng một chút con đường luân hồi của người.
Khi nến tàn, ta lại tiếp tục ăn xin, tranh giành, và lang thang. Cho đến cái đêm tuyết rơi, khi ta sắp chết đói, nửa cái màn thầu từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu ta.
Như một vòng xoay của số phận. Ta ngẩng đầu lên, thần phật cúi đầu nhìn xuống. Sự ban ơn của người một lần nữa lại giáng xuống đời ta, cứu ta thoát khỏi bể khổ thêm một lần nữa.
Màu đỏ rực và màu trắng tinh khôi đan xen trước mắt ta, loang lổ như một mảnh hỗn độn. Trong đêm tuyết, tiếng chuông tang lễ vang lên từ khắp các ngóc ngách trong cung điện, âm thanh của một cuộc đại tang.
Thân thể ta lạnh ngắt, dần dần chẳng còn nhìn thấy gì, nghe thấy gì nữa. Cảm giác về sự sống trong lòng của ta dường như theo người mà trôi đi.
Trong cơn mê loạn, dường như có ai đó đang chửi rủa ầm ĩ.
"Ả đàn bà này từ đâu rơi xuống vậy?"
"Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!"
"Có kẻ mưu toan ám sát Thái tử điện hạ!"
Mặt đất quay cuồng, ta chật vật quỳ phục xuống. Tiếng bước chân rầm rập vang lên khắp nơi. Thị vệ giương giáo dài, vây kín quanh ta thành một vòng tròn. Trong ánh sáng lấp loáng của đao kiếm, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấy.
Vị tiểu Điện hạ khoảng mười tuổi nghiêng đầu, trong mắt đầy vẻ tò mò.
"Ngươi... vì sao lại từ trên trời rơi xuống?"
"Ngươi là thần tiên mà mẫu hậu đã kể sao?"
Ta nén nước mắt, đáp nhẹ nhàng.
"Phải."
"Ta đến vì tiểu Điện hạ."
Ta cần một thân phận, một thân phận đủ để lưu lại trong cung, ở bên cạnh Tiêu Kỳ.
Hiện tại là năm Chiêu Ninh thứ mười hai. Năm ấy, kinh thành trải qua ba tháng liên tục không mưa, hàng ngàn mẫu ruộng nơi ngoại thành đều sắp khô héo. Ta nhớ rằng đợt hạn hán này sẽ không kéo dài lâu. Vì thế, ta liền tự tiến cử, xin được làm lễ cầu mưa.
Trên đài cao, ta thành tâm khấn vái. Đến canh ba, một cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống. Hoàng đế vui mừng khôn xiết, phong ta làm Thần nữ, giữ ta lại trong cung để hầu cận.
Ta hồi tưởng lại kiếp trước, rồi tiên đoán vài việc trong tương lai. Từ đó, ta trở thành sủng thần trước mặt Hoàng thượng.
Hôm ấy, từ ngự thư phòng bước ra, ta tình cờ gặp phải Thái phó Cố Ngạn đang vào nghị sự. Lúc lướt qua nhau, hắn không kiềm được mà mắng.
"Đồ mê tín dị đoan!"
Ta nhướng nhẹ mày, cười khẽ: "Thái phó sao biết những chuyện này không phải là thật?"
Cố Ngạn cười lạnh.
"Quỷ thần vốn là chuyện hoang đường."
"Thần nữ các hạ, tốt nhất đừng để ta nắm được sơ hở."
Ta cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm.
"Vậy sao?"
"Vậy Thái phó tốt nhất hãy giữ lòng thanh thản, chớ làm điều xấu."
"Nếu không, cẩn thận có ngày ma quỷ đến đòi mạng."