Edit by NHT Chang
========
Từ trong hẻm vực đi ra, Vu Hi men theo con đường lớn đi suốt ba tiếng đồng hồ thì mới tìm đến được thị trấn mà mấy cô gái tốt bụng chỉ dẫn.
Trong lúc di chuyển, cô cũng thử lấy các phương tiện trong túi ra để đỡ phải đi bộ, nhưng tất cả, từ xe điện đến ô tô, đều không thể sử dụng được. Bề ngoài thì trông chúng chẳng có gì hư hại, nhưng cứ thử đến là không cách nào khởi động.
Ngay cả chiếc xe đạp công cộng từng đưa cô bắt đầu chuyến hành trình chinh phục cũng đã hoàn toàn hỏng hóc, xích xe gỉ sét đến mức không thể đạp nổi nữa.
Vu Hi không rõ tình huống này chỉ xuất hiện với mình cô hay tất cả mọi người đều như vậy, nhưng trên đường đi, cô thấy ai nấy đều đang di chuyển bằng hai chân của mình.
“Chị ơi, chị có muốn mua một tấm bản đồ không? Đây là bản đồ mới nhất, đầy đủ nhất đấy ạ. Chỉ cần 10 đồng tiền đồng thôi!”
Vừa đến gần cổng thị trấn, đã có một đứa trẻ đứng đợi sẵn chạy lại mời chào.
Gọi là mới nhất, đầy đủ nhất nhưng thực chất chỉ là một tấm bản đồ rất thô sơ, chỉ đánh dấu một vài tuyến đường của các thị trấn lân cận, xa nhất cũng chỉ đến được thành phố Bảo Thành, thậm chí còn không ghi rõ những nơi nguy hiểm hay khu vực có dị chủng.
Tuy vậy, Vu Hi vẫn bỏ tiền mua một tấm.
Dù bản đồ có thô sơ đến đâu, thì vẫn còn hơn là phải mò mẫm trong tình trạng không biết gì.
Sau khi vào thị trấn, Vu Hi đi dạo một vòng để thăm thú.
Thị trấn Getaria này có quy mô tương đương với thị trấn Rhine, nhưng các cửa hàng hai bên đường mở cửa buôn bán lại ít hơn hẳn.
Thậm chí có một số người dân bản xứ còn đứng ở cửa ra sức chào mời khách vào, nhưng buôn bán vẫn rất ế ẩm. Đám người chơi cứ đi qua đi lại một cách vội vã, rất ít ai dừng lại để ngắm nghía hay mua sắm.
Vu Hi thử ghé vào vài cửa hàng và nhận ra các vật phẩm bày bán cũng tương tự như ở Rhine.
Đến cuối con đường, một cửa hàng có lượng khách rõ ràng đông hơn các cửa hàng khác đã thu hút sự chú ý của cô.
Tất cả người chơi đều đang xếp hàng rất trật tự, Vu Hi bèn lặng lẽ đứng vào cuối hàng, nhân tiện tìm cách bắt chuyện với người đứng trước.
“Xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi mọi người đang xếp hàng mua gì vậy? Tôi thấy cửa hàng này rõ ràng đông hơn những nơi khác nhiều.”
Người đàn ông phía trước quay đầu lại, đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân: “Mới tới hả? Cửa hàng này bán Thẻ Hồi Thành.”
“Thẻ Hồi Thành?”
Cái gì cơ?
Nghe như loại thẻ dịch chuyển tức thời trong game vậy.
“Đúng thế, nhưng thẻ này chỉ có thể định vị để quay lại thị trấn Getaria thôi.”
Quả nhiên giống như cô nghĩ, tên của các loại thẻ trong game này cũng rất trực quan và dễ hiểu.
Vu Hi hỏi tiếp: “Có thể dùng thẻ để dịch chuyển về đây từ bất kỳ nơi nào à?”
Người đàn ông rõ ràng đã hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gắng nhịn để trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần còn ở trên hành tinh này, bất kể ở góc nào cũng có thể quay về. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải thoát khỏi trạng thái chiến đấu. Chắc cô biết trạng thái chiến đấu là gì chứ?”
“Cái này thì tôi biết, cảm ơn anh.”
Trạng thái chiến đấu là một khái niệm mới xuất hiện sau khi hai máy chủ hợp nhất.
Chỉ khi nào tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch hoặc kéo giãn được khoảng cách nhất định giữa hai bên thì mới thoát ra khỏi trạng thái này.
Trong trạng thái chiến đấu, rất nhiều vật phẩm sẽ bị giới hạn sử dụng, ví dụ như một số loại dược phẩm hồi phục HP/MP, đồ ăn, thẻ bài và các loại vật phẩm tương tự.
Đoàn người tiến về phía trước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Vu Hi.
Thẻ Hồi Thành cũng không quá đắt, một tấm thẻ chỉ có giá một đồng vàng, Vu Hi liền mua luôn mười tấm.
Sau khi mua xong, cô quay trở lại cổng thị trấn.
Lúc mới vào, cô đã để ý thấy gần đó có một trạm dịch vụ vận chuyển.
Bên trong rất vắng vẻ, chỉ có vài chiếc xe ngựa được xếp thành hàng ngay ngắn, mấy con ngựa cũng đang gặm cỏ trong chuồng.
Trong sân có vài người đang tranh luận mặc cả.
Có lẽ ông chủ đã quá chán ngán việc cò kè, vừa thấy Vu Hi bước vào liền lập tức tươi cười tiến đến chào đón: “Kính chào quý ngài mạo hiểm giả, ngài có cần sử dụng dịch vụ xe ngựa không?”
Vu Hi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xin hỏi ngài muốn đến đâu? Chỉ cần không phải vượt đại lục, chúng tôi đều có thể đảm bảo đưa ngài đến nơi an toàn.”
Gì cơ, lợi hại vậy à?
“Tôi muốn đến Nam Thành, xin hỏi chi phí bao nhiêu?”
“Nam Thành?” Ông chủ ngẩn người ra một chút: “Đó là nơi nào?”
Vu Hi gãi đầu, thử đáp: “Thị trấn Rhine?”
“Không thành vấn đề.”
Ông chủ lấy ra bản đồ, đơn giản chỉ cho Vu Hi lộ trình, phải đi qua mấy khu vực có dị chủng cấp cao, vì vậy giá cả chắc chắn sẽ hơi đắt một chút.
“Xét thấy ngài là vị khách đầu tiên muốn vượt vùng như vậy kể từ khi trạm chúng tôi khai trương, vì thế có thể giảm giá cho ngài 10%, chỉ còn 90 đồng vàng.”
“Được, tôi muốn đi ngay bây giờ.”
“Có thể được.”
Ông chủ hướng vào trong nhà hô lớn, lập tức có một người cầm pháp trượng, đầu đội mũ chóp nhọn, mặc trang phục của pháp sư đi ra. Người này bước đến chuồng ngựa, nhanh nhẹn bắt đầu buộc dây cương.
Vu Hi còn chưa kịp trả xong tiền thì xe đã được chuẩn bị xong, tốc độ thật sự rất nhanh.
“Chị ơi! Chị ơi! Nói chuyện chút được không, có thể cho bọn em đi cùng không?”
Vị pháp sư có cung cách phục vụ vô cùng tốt, còn chủ động mang ghế đẩu đến giúp Vu Hi leo lên xe ngựa mà không để cô phải tự trèo lên.
Nhóm người vừa nãy còn đứng mặc cả với ông chủ giờ đang chạy tới với ánh mắt khẩn khoản cầu xin.
Vu Hi liếc mắt nhìn mấy người kia, một nhóm sáu người, đều trông rất trẻ: “Mấy người cũng muốn đi Nam Thành à?”
“Đúng vậy, bọn em là người Nam Thành, đến Bảo Thành để học. Nhưng trước đây không lâu, chiếc xe buýt bọn em đi gặp tai nạn, cả nhóm đều phải nhập viện. Vì vết thương không nặng lắm nên bọn em không nói với gia đình, sợ bố mẹ lo lắng. Nhưng khi game này ra mắt, cơ thể tự nhiên lại hồi phục như chưa từng bị gì, bọn em mới nghĩ đến chuyện về nhà xem sao. Ai ngờ...”
Ai ngờ chi phí đi lại lại đắt như vậy!
Một nhóm sinh viên gia cảnh bình thường, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tiền tiêu vặt, cho dù lúc đầu có nạp vào game thì cũng chẳng bao nhiêu.
Đừng nói đến 100 đồng vàng, ngay cả 10 đồng có khi cũng không đủ.
Vu Hi lại quan sát nhóm người thêm lần nữa.
Bốn nam, hai nữ, trông cũng chẳng khá khẩm hơn một kẻ vừa từ hẻm vực bước ra như cô là mấy. Cả sáu người đều dơ dáy, lem luốc, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.
Vu Hi không thiếu 100 đồng vàng này, nhưng cô đâu phải là người làm từ thiện, không có lý do gì mà lại bỏ ra số tiền đó vì những người không liên quan.
“Các cậu có món đồ nào đáng giá không? Có thể mang ra nhà giao dịch bán kiếm tiền mà về Nam Thành.”
Một đám mặt ỉu xìu như khổ qua, trong đó có một cậu bé mặt búng ra sữa trông như sắp khóc đến nơi.
“Trước đó liên lạc với gia đình nghe bảo Nam Thành không có nhiều dị chủng, còn bên Bảo Thành lại khá an toàn, nên bọn em nghĩ cứ ở đây cày cấp đã. Cũng kiếm được vài thẻ kỹ năng, nhưng cả nhóm bàn nhau trước tiên cứ giữ lại mà dùng, có kỹ năng thì cày cấp mới hiệu quả, ai ngờ…”
Hiểu rồi!
Ý nghĩ đó hoàn toàn hợp lý. Vu Hi cũng làm vậy mà!
Phải đầu tư vào giai đoạn đầu thì mới vượt lên trước được, mới có cơ hội kiếm tiền về sau. Có những người không dám đầu tư, thì mãi mãi sẽ bị bỏ lại phía sau, chậm một bước là sẽ chậm cả chặng đường dài.
Ai ngờ tiền xe lại đắt như vậy, giờ quay lại đánh quái kiếm tiền thì chẳng biết đến bao giờ mới đủ.
Vu Hi suy nghĩ một chút rồi vẫy tay ra hiệu: “Đi theo
Vu Hi dẫn sáu người đi ra khỏi trạm dịch vụ, tìm một góc khuất không người rồi hỏi: “Các cậu có thần ân thiên phú cấp bậc nào?”
Sáu người trẻ tuổi nhìn nhau đầy do dự, không biết có nên nói ra hay không.
Nếu chỉ là những thiên phú rác rưởi thì không sao, nói ra cũng chẳng ai để ý, nhưng mấy người họ lại có thiên phú không tệ chút nào.
Vu Hi không hối thúc, chỉ kiên nhẫn chờ đợi để họ tự đưa ra quyết định.
Cuối cùng, vẫn là cậu chàng lên tiếng lúc nãy đứng ra nói: “Họ đều có thiên phú cấp A, còn tôi là cấp S.”
Vu Hi lập tức trở nên hào hứng: “Có thể cho tôi xem kỹ năng thiên phú không?”
Biết đã nói ra cấp bậc thiên phú rồi thì cũng không cần giấu diếm gì nữa, sáu người nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Bọn họ đã đợi một người có tiền như Vu Hi xuất hiện từ lâu, nếu để vuột mất cơ hội này thì không biết đến bao giờ mới về được Nam Thành.
Sáu người đành để Vu Hi xem thông tin cá nhân của mình.
Phải nói rằng, nhóm sáu sinh viên trẻ này rất khá, một nhóm nhỏ nhưng có đầy đủ thiên phú về tấn công, phòng ngự, hỗ trợ, trị liệu và cả kỹ năng sống.
Còn chàng trai cấp S khiến Vu Hi chảy nước miếng vì thèm thuồng.
【Dưới Danh Nghĩa Thần Trộm】Cấp S: Leo tường vượt nóc dễ như đi trên đất bằng, thoắt ẩn thoắt hiện không để lại dấu vết. Thần xuất quỷ mạt, lấy trộm báu vật trong chốn nhân gian, danh chấn thiên hạ.
【Kỹ năng chủ động 1】Ta Là Thần Trộm: Có thể sử dụng lên bất kỳ mục tiêu nào, với xác suất nhất định sẽ trộm được một vật phẩm có thể giao dịch từ đối phương (Chú thích: Chỉ có hiệu lực với mục tiêu có cấp bậc chênh lệch trong khoảng ± 5 cấp, nếu vượt quá sẽ thất bại. Mỗi ngày tối đa chỉ được sử dụng 10 lần lên cùng một mục tiêu. Sau mỗi 10 lần, tỷ lệ thành công giảm 5%).
【Kỹ năng chủ động 2】Này, Điểm Thuộc Tính Của Ngươi Ngon Ghê: Có thể sử dụng lên bất kỳ mục tiêu nào, với xác suất nhất định sẽ trộm được 1 điểm thuộc tính ngẫu nhiên từ đối phương (Chú thích: Chỉ có hiệu lực với mục tiêu có cấp bậc chênh lệch trong khoảng ± 5 cấp, nếu vượt quá sẽ thất bại. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng tối đa 10 lần lên một mục tiêu duy nhất).
【Kỹ năng chủ động 3】Đảo Trời Lật Đất: Có thể thay đổi thông tin cá nhân của bản thân, không thể bị những kỹ năng cấp S (kể cả cấp S) trở xuống phát hiện.
Cấp S với ba kỹ năng chủ động!
Hai kỹ năng đầu đều chỉ viết là "có xác suất", nếu chia sẻ được, cô chỉ có thể sử dụng 20% hiệu quả của kỹ năng ấy. Nếu tỉ lệ vốn chỉ là 20%, thì chia sẻ sẽ thành bằng 0.
Nhưng đó không phải là điều Vu Hi quan tâm. Cô để ý nhất là kỹ năng thứ ba, Đảo Trời Lật Đất.
Đây là kỹ năng không có xác suất thành công hay thất bại!
Nếu có thể sở hữu kỹ năng này, cô sẽ không bao giờ lo lắng về việc thần ân thiên phú của mình bị phát hiện nữa.
Suy cho cùng, thiên phú cấp S đã là rất hiếm rồi, cấp cao hơn thì càng không phải nói.
Tất nhiên, tất cả đều dựa trên một điều kiện: kỹ năng cấp S này không có gì ẩn giấu.
Ánh mắt Vu Hi nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên mang thiên phú Dưới Danh Nghĩa Thần Trộm, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
“Chị… Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Nhìn vậy khiến tôi thấy sợ…”
Những người trẻ tuổi rụt cổ lại, hai chân như muốn lùi về sau.
Vu Hi cười như một con sói xám nhìn thấy đàn thỏ con: “Chuyện này cũng không phức tạp lắm. Tôi có thể trả tiền cho chuyến đi này, nhưng tôi cũng cần một số việc cậu giúp. Chúng ta cùng nhau hợp tác, cậu thấy thế nào?”
Nghe vậy, nhóm sinh viên còn sợ hãi hơn, tay bấu chặt vào nhau, chỉ thiếu chút nữa là khóc lên: “Chị cứ nói rõ ra đi…”
“Đi theo tôi.”
Vu Hi dẫn nhóm sinh viên đi thẳng đến trạm công chứng của thị trấn.
Cô lập tức trả khoản phí công chứng đầu tiên.
“Các cậu chờ bên ngoài đi, chuyện tiếp theo chỉ liên quan đến Trần Yến Trung thôi.”
Năm người sinh viên còn lại tỏ ra không vui, hai cô gái trong nhóm, một người có vẻ thích Trần Yến Trung rõ ràng tỏ ý bất mãn: “Chuyện này là việc của cả sáu chúng tôi, không lý gì để một mình Yến Trung chịu trách nhiệm.”
Vu Hi nở nụ cười, nhìn cô nàng kia một cách nhẹ nhàng: “Muốn ở lại cùng nhau đối mặt? Được thôi, chi phí công chứng là 10 kim một người. Tôi trả cho cậu Trần Yến Trung này, nhưng các cậu muốn ở lại thì tự lo tiền của mình.”
Năm người vừa định tỏ thái độ liền rụt lại, đồng loạt đi ra ngoài.
=========