Edit by NHT Chang
======
【Gói quà tân thủ đã được phát, bạn có muốn mở ngay bây giờ không?】
Biểu tượng gói quà hoạt hình xuất hiện ở chính giữa màn hình trong suốt.
Ánh mắt của Vu Hi vừa nhìn vào đó, ngay lập tức xuất hiện thông tin chi tiết.
“Mặc dù là gói quà tân thủ, nhưng những gì bạn mở ra hoàn toàn phụ thuộc vào vận may cá nhân. Đừng ngần ngại mà mở ngay bây giờ! Biết đâu bạn sẽ được thần may mắn phù hộ và mở ra một món thần khí thì sao?”
Vu Hi không do dự, chọn ngay “Mở”.
Thậm chí cô còn chưa kịp nhìn thấy mình đã mở ra những gì, âm thanh lạnh lùng của hệ thống lại vang lên một lần nữa.
Khi kênh nạp tiền được kích hoạt, trước mắt mọi người đều xuất hiện một tấm màn ánh sáng nửa trong suốt.
【Xác nhận nạp tiền hay không?】
Cũng có hai lựa chọn như trước.
Vu Hi không tốn dù chỉ một giây suy nghĩ mà nhấn “Có” ngay lập tức.
Nếu là trước khi nhận được bức thư nặc danh, có lẽ cô vẫn còn đắn đo, nhưng diễn biến hiện tại đều trùng khớp với những gì đã viết trong bức thư đó. Lúc này mà còn do dự thì đúng là không biết điều rồi.
【Hãy chọn mức nạp tiền, chú ý: tỉ lệ phần trăm dựa trên số tiền hiện có của người chơi, sau khi xác nhận sẽ không thể hoàn lại, vui lòng cân nhắc kỹ càng】
Chẳng cần phải nghĩ nhiều, cô kéo thanh phần trăm lên mức tối đa.
Bốn nam chính được gọi là "nhân vật chính" kia, từ thời trung học đã học cùng trường với cô, từng tặng hoa và tỏ tình, dù bị từ chối cũng không từ bỏ. Vì vậy, sau khi cô trở về nhà họ Du, cha cô nhìn thấy hi vọng liên hôn với gia tộc hào môn hàng đầu, suốt ba năm nay đã bỏ ra không ít tiền của vào cô.
Ngoài hai căn nhà đứng tên mình, hiện tại số tiền mà Vu Hi có thể sử dụng là khoảng hai triệu. Cộng thêm số tiền vừa rút được từ tay nhà họ Du, tổng cộng là hơn mười triệu, tất cả đều nạp vào.
【Thông báo toàn server: Chúc mừng người chơi ẩn danh đã hoàn thành lần nạp đầu tiên, phần thưởng nạp đầu đã được phát】
Phần thưởng nạp đầu?
Cô không chút do dự, phần thưởng còn chưa nhận được mà ai đó đã nhanh hơn cô sao?
Chẳng lẽ là người viết bức thư nặc danh?
Nếu lần nạp đầu đã có thưởng, thì lần gϊếŧ đầu tiên liệu cũng có phần thưởng tương tự không?
Và liệu những hạng mục khác, lần đầu tiên hoàn thành liệu cũng có phần thưởng không?
Đóng giao diện nạp tiền lại, Vu Hi cầm vũ khí chạy nhanh ra ban công.
Ký túc xá ở tầng hai, đứng trên ban công có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Sau khi trò chơi bắt đầu, thời gian tải không ngắn, giao diện nạp tiền cũng xuất hiện đột ngột. Trừ khi là người chưa tỉnh ngủ, bằng không đến giờ này ai cũng phải cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
Mặc dù trước đó có nhắc nhở, nói rằng đóng chặt cửa sổ và ở yên trong phòng sẽ có ba ngày bảo hộ tân thủ, nhưng hiện tại sân trong tầng một đã tụ tập không ít người.
Chỉ có điều, phần lớn mọi người tay không tấc sắt, không cầm theo bất kỳ vũ khí phòng thân nào, số ít cầm sào phơi đồ hoặc thứ gì đó có thể tạm thời làm vũ khí.
Vu Hi suy nghĩ một chút, rồi quay trở lại ký túc xá, mở cửa chạy ra ngoài.
Trong bức thư nặc danh không nhắc đến chi tiết về đợt dị chủng đầu tiên, nhưng xét đến điều khoản bảo hộ tân thủ, khả năng cao dị chủng sẽ không xuất hiện trong nhà.
Vậy nên bây giờ cô nên đi đâu để chờ đợt dị chủng đầu tiên xuất hiện?
Vu Hi suy ngẫm kỹ càng, khi bắt đầu đăng nhập vào trò chơi, có thông báo rằng Lam Tinh đã được chọn làm chiến trường liên hành tinh.
Mà cái gọi là trò chơi này có vẻ rất thông minh, sau khi người chơi chọn nạp tiền, nó thậm chí còn gửi tin nhắn trừ tiền vào điện thoại của người chơi.
Vậy nên suy luận ngược lại, nếu Lam Tinh đã bị chọn làm chiến trường, thì dị chủng xuất hiện là để gϊếŧ chết cư dân gốc Lam Tinh, tức người chơi.
Vậy thì, đợt dị chủng đầu tiên có khả năng sẽ được thả với số lượng lớn ở những nơi tập trung đông người.
Suy đoán này có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng trong tình hình hiện tại, đây là khả năng lớn nhất.
Ký túc xá cô đang ở là một tòa nhà hình chữ L, toàn bộ đều là phòng đôi, mỗi tầng có 37 phòng, tổng cộng sáu tầng.
Trong trường hợp tất cả đều có mặt sau khi tắt đèn vào ban đêm, tính cả quản lý ký túc thì sẽ có 445 người. Đáng tiếc hiện tại là buổi trưa, số người trong ký túc xá có thể đạt đến một phần ba là may mắn lắm rồi.
Vừa chạy ra ngoài, Vu Hi vừa ngước lên nhìn thời gian đếm ngược của lần thử thách đầu tiên, đồng thời lẩm bẩm trong đầu một tiếng “Trợ giúp”.
Đồng hồ đếm ngược của lần thử thách đầu tiên còn lại 4 phút 20 giây.
Sau khi cô lẩm bẩm “Trợ giúp”, trước mắt xuất hiện một màn hình trong suốt giống như giao diện của trò chơi trên máy tính. Không cần dùng tay bấm, chỉ cần ánh mắt lướt qua là thông tin của từng biểu tượng sẽ xuất hiện.
Thông tin cá nhân, hòm thư, nhiệm vụ, bạn bè, xã giao, túi đồ, bản đồ, kỹ năng, bảng xếp hạng.
Tổng cộng có chín biểu tượng, thời gian gấp rút, vừa chạy vừa nhìn những thứ này có thể khiến cô ngã, nên Vu Hi chỉ chọn xem “Túi đồ”.
Mười ô túi đồ đã có một nửa bị lấp đầy, có lẽ là vật phẩm mở ra từ gói quà tân thủ vừa nãy.
Áo quần cũ nát: Không có thuộc tính (Dù tên là “áo quần cũ nát”, thực ra nhìn vào cũng đúng là cũ nát, có vẻ vận may của bạn không tốt lắm)
Dao làm bếp rỉ sét: Không có thuộc tính (Thôi, không cần nói gì thêm, con dao này đâm lên người chưa chắc đã làm trầy da, vận may thật quá tệ)
Một cái bánh bao lớn: Tăng 5 điểm no bụng (Thực phẩm cơ bản, ăn đỡ đi)
Một hạt giống thần bí: Thuộc tính chưa xác định (Có lẽ trồng lên là cỏ dại, cũng có thể là vật liệu cao cấp, ai mà biết được)
Thẻ thiên phú thần ban: Sử dụng sẽ mở khóa ô thiên phú thứ hai.
Vu Hi sững người.
Ba món đồ bỏ đi đầu tiên không cần nói nữa.
Hạt giống thần bí vừa nhìn đã thấy rất bí ẩn, chắc chẳng ai lại vô vị đến mức cho một hạt giống cỏ dại mà làm thành thứ thần bí thế này.
Còn thẻ thiên phú thần ban…
Là nhân vật “Vu Hi” trong tiểu thuyết chưa nhận được tấm thẻ này, hay là cô có nó nhưng người viết bức thư nặc danh không biết?
Vu Hi lập tức loại bỏ khả năng thứ hai.
Mặc dù nữ chính của tiểu thuyết ngược này chỉ là trò chơi của các nam chính, nhưng dẫu sao cũng mang danh nữ chính, mọi thứ liên quan đến cô chắc chắn sẽ được ghi chép lại.
Thích gì, ghét gì, nhận được gì, mất đi gì, tác giả chắc chắn sẽ trình bày đầy đủ.
Với thiên phú cấp SSS ở ô thứ nhất, chỉ cần là người có đầu óc, không ai lại tùy tiện chọn một thiên phú nào đó mà kích hoạt.
Người tốt bụng nặc danh đã không đề cập đến thiên phú thứ hai, điều đó chỉ có thể cho thấy rằng theo thông tin người đó biết, nữ chính trong tiểu thuyết chưa nhận được vật này.
Tất nhiên cũng có khả năng là, cô nhận được thẻ quý giá này rồi đem cho người khác.
Nghĩ đến đây, trái tim Vu Hi thắt lại.
Ba năm xuyên không qua đây, cô luôn cố ý tránh né các tình tiết trong cốt truyện “giả thật kim chi”, nhưng vẫn luôn có những tình huống quái đản xảy ra nhằm sửa chữa cốt truyện.
Nếu cuốn tiểu thuyết ngược 18+ này cũng sẽ cố sửa lại cốt truyện thì sao?
Vu Hi không chút do dự, lập tức sử dụng tấm thẻ.
Ngay khi dòng chữ vàng hiện lên trên màn hình trong suốt, tấm thẻ trong túi cũng biến mất.
“Hi Hi tỷ, chị định đi đâu vậy? Thứ trên tay chị là gì thế?”
Từ ký túc xá đến cầu thang không xa, chỉ vài mét là đến nơi.
Nhưng còn chưa kịp bước xuống cầu thang, Vu Hi đã bị một nam một nữ cản lại.
Nam là Tứ ca của cô – Vu Huyền Anh, nữ là “giả thiên kim” Vu Bình Hoan.
Không muốn nói nhảm với bọn họ, Vu Hi vung tay, vũ khí tự chế bằng ba thanh sắt được buộc chặt lại đập thẳng vào cánh tay đưa ra của hai người.
Ba thanh sắt được cố định bằng băng dính, đầu gõ sắc nhọn, nhìn qua cũng khá giống một thứ vũ khí nghiêm túc.
Hai người vô thức rụt tay lại, vừa định chất vấn cô định làm gì thì đã thấy bóng Vu Hi như một cơn gió lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua cả chục bậc thang, đến ngay khúc quanh cầu thang.
Vu Huyền Anh thoáng tức giận: “Tôi đã nói rồi, không đến tìm cô ta, không biết cô ta căm ghét nhà chúng ta cỡ nào sao, làm gì có chuyện chịu nhận ơn của chúng ta.”
Vu Bình Hoan cắn môi, bất đắc dĩ nói: “Hi Hi tỷ chắc chắn không cố tình không để ý đến chúng ta, tình hình bây giờ rất đặc biệt, chị ấy một mình chạy ra ngoài tôi thật sự rất lo lắng, ca ca, chúng ta vẫn nên đi theo chị ấy xem sao! Có được không?”
Vừa nói, cô vừa kéo tay Vu Huyền Anh lắc nhẹ.
“Cô đúng là…” Du Huyền Anh bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi, nếu không phải em nằng nặc đòi qua đây, tôi cũng chẳng muốn lo cho cô ta.”
Hai người chạy theo sau.
Lúc này Vu Hi đã chạy ra khỏi ký túc xá.
Trường đại học của cô rất lớn, gần ký túc xá có một con phố đi bộ trong trường, ăn uống vui chơi đều đầy đủ, nếu nói nơi nào đông người nhất vào giờ này, thì chắc chắn là con phố đó.
Ra khỏi cửa ký túc xá, cô chạy thẳng đến con phố.
Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ này thật muốn bay lên trời. Vu Hi cảm thấy cho dù kiếp trước có bị đám sinh vật biến dị đuổi theo, cô cũng chưa từng chạy nhanh đến vậy.
Từ ký túc xá đến phố đi bộ khoảng một ngàn mét, cô chỉ mất 3 phút 12 giây.
Đúng như dự đoán, người trong phố đi bộ không đông lắm, hầu như ai cũng đứng trước cửa các cửa hàng.
Có người thì vô cùng hưng phấn, có người lại mặt mày ủ dột, nhưng gần như tất cả đều đang chú ý đến đồng hồ đếm ngược của lần thử thách đầu tiên.
Không ai biết những kẻ gọi là dị chủng sẽ xuất hiện theo cách nào.
Vu Hi không bước vào đứng cùng các bạn học.
Cô đứng ở cổng vào phố đi bộ, tựa vào tường cố gắng điều chỉnh nhịp thở, muốn cho nhịp tim của mình bình tĩnh lại.
Ba mươi giây cuối cùng trôi qua dài như một thế kỷ.
Khi đồng hồ đếm ngược về không, cả bầu trời sáng bừng lên.
Có thứ gì đó đã xuyên qua tầng khí quyển, lao nhanh xuống mặt đất.
Cả con phố đi bộ đều im phăng phắc vì sự náo động trên bầu trời.
Trong im lặng, không biết ai đó hét lên: “Đến rồi!”
Chưa kịp yên tĩnh được vài giây, đám đông đã sôi trào.
Vu Hi nheo mắt chỉ nhìn thoáng qua, cảm giác như mắt sắp bị chói mù, không khác gì nhìn thẳng vào mặt trời.
Cô nheo mắt lại thành một khe hẹp, giảm bớt sự tổn thương của ánh sáng với mắt. Cô cảm nhận được những thứ đó ngày càng gần, ánh sáng cũng ngày càng yếu đi.
Khi ánh sáng trắng chỉ còn cách vài chục mét, Vu Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân như nổi da gà, cô có cảm giác bị ai đó nhắm đến.
Lẽ nào lũ dị chủng này sẽ tấn công có mục tiêu sao?
Ánh sáng trắng đã không còn chói lóa, khi chỉ còn cách chừng hai ba mươi mét, Vu Hi miễn cưỡng nhận ra những thứ bọc trong đó.
Là bộ xương người.
Vu Hi ngay lập tức cất thanh sắt vào túi, rồi nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay.
Rắc… rắc…
Một con xương khô đáp xuống đất, không chút chần chừ giơ bộ móng tay dài gấp đôi người bình thường lao về phía Vu Hi.
Bộ xương trông rất trắng, nhưng móng tay ở đầu ngón lại đen sì.
Bản năng của Vu Hi mách bảo, bị thứ này cào một cái, không chết thì cũng bị lột da.
Cô không né tránh, vung mạnh gậy bóng chày đập xuống cánh tay của bộ xương.
Bốp… bốp…
Cánh tay trúng đòn lập tức gãy rời rơi xuống đất.
Gậy bóng chày trong tay Vu Hi lại giơ lên.
Bốp… bốp… bốp…
Liên tiếp vài nhát đập xuống, bộ xương vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
【Đã gϊếŧ một bộ xương khô cấp một, nhận 1 điểm kinh nghiệm】
Vu Hi nhìn lướt quanh, thấy không có bộ xương thứ hai lao về phía mình, mới dùng chân đá văng đống xương vụn, cúi xuống nhặt lấy một tấm thẻ vừa xuất hiện trên mặt đất.
【Chúc mừng người chơi Vu Hi đã nhận được thẻ thiên phú SSS cấp: Thánh Mẫu】
=============