Quý Yến Lễ híp mắt, anh vô tình nhìn thoáng qua khóe mắt đỏ bừng của Sở Từ.
... Nhìn cậu xoa sắp nát luôn lỗ tai rồi.
Quý Yến Lễ thả lỏng đôi tay đang khoanh trước ngực, anh yên lặng tiến tới gần Sở Từ.
Sở Từ đang tập trung xoa lỗ tai nên cậu cũng không chú ý tới chuyện Quý Yến Lễ đang tới gần mình, đến khi cánh tay cậu bị ai đó nắm nhẹ trong lòng bàn tay, vành tai có cảm giác hơi lạnh, Sở Từ hơi sửng sốt, sau đó cậu ngước mắt lên nhìn thiếu niên cao gầy đứng trước mặt mình.
“Đừng xoa nữa.” Quý Yến Lễ cụp mi mắt xuống, mặt vô cảm nhìn chăm chú vào vành tai sưng đỏ của Sở Từ, da thịt mềm mại ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, anh mới dời mắt đi, bình thản mở miệng nói: “Chỉ đùa một chút thôi, sao cậu phản ứng lớn quá vậy?”
Trong ánh mắt của anh không hề gợn sóng, lời nói ra lại ném vấn đề lên đầu Sở Từ.
Sở Từ bị anh nói vậy, vẻ mặt không tin nổi tự chỉ vào mình: “Tôi...? Tôi…?”
“Có điều, tới tận giờ cậu cũng chưa nói cho tôi biết cậu tên là gì.” Quý Yến Lễ đột nhiên nói lái sang chuyện khác.
Sở Từ lén trợn trắng mắt ở trong lòng, cậu làm bộ giống không hề nghe được thấy rồi quay lưng về phía Quý Yến Lễ, coi thường sự có mặt của ai kia rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Quý Yến Lễ cũng không nói gì, khóe mắt ngắm nhìn sống lưng gầy guộc của cậu.
Quả nhiên, cậu gầy giống như trong tưởng tượng của anh, xương sống nhô lên dưới lớp da hơi mỏng giống như chỉ cần dùng sức bẻ nhẹ là đã có thể bẻ gãy được cậu.
Da cậu rất trắng, ở vị trí bên dưới sau eo, gần xương chậu có một cái bớp màu đen không lớn, Quý Yến Lễ lẳng lặng ghé sát để nhìn, anh phát hiện đó là một hình xăm.
Trông có vẻ đã xăm từ rất lâu rồi, hình vẽ không còn rõ nữa. Tuy nhiên, Quý Yến Lễ vẫn nhận ra hình xăm đó vẽ một con rắn uốn lượn hai bên trông rất đối xứng, ở giữa là một quả táo.
Bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên ngày thường trầm tính ít nói như cậu lại xăm một hình xăm hoang dã mạnh mẽ như thế cả.
Anh bất giác muốn duỗi tay ra chạm vào hình xăm đó.
Một giây trước khi đầu ngón tay sắp chạm vào làn da hơi lạnh kia, tai Quý Yến Lễ lại nghe được tiếng lòng của thiếu niên.
[Biết tên thì có ích lợi gì? Vai chính là vai chính, NPC là NPC, không có cảm giác tồn tại còn không phải là quay đầu đi sẽ quên sạch hay sao!]
[Nói không chừng, sáng mai tỉnh lại, thằng nhóc này đã không còn nhớ chuyện đã xảy ra hôm nay đâu.]