Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 14

“Bạn học.” Anh thử thăm dò mở miệng hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Sở Từ ngờ vực nhíu mày.

Cậu không có nói chuyện mà.

Dù sao trên người cậu còn có cái Buff si tình, Sở Từ không dám tùy tiện mở miệng, sợ miệng vừa há lại phun ra mấy câu làm người nghe xong mắc ói.

[Sao cái người này giống như bị thần kinh vậy? Gặp ảo giác thì tới bệnh viện đi, sẵn đi khám não luôn.]

Quý Yến Lễ hít vào một hơi, anh đã hoàn toàn xác nhận được mình thật sự có thể nghe được một số thứ mà người khác nghe không thấy.

Tiếng sấm ngoài cửa sổ càng làʍ t̠ìиɦ huống này trở nên càng quỷ dị hơn, một tia chớp rạch ngang giữa trời, luồng sáng trắng chói mắt chiếu sáng khuôn mặt của Quý Yến Lễ và Sở Từ.

Sở Từ ngẩng đầu đấu mắt với Quý Yến Lễ. Trong khoảng thời gian ngắn giằng co không phân được cao thấp, nhìn không chớp mắt quá lâu khiến hốc mắt bắt đầu trở nên đau xót tê dại, cậu nhịn không được xoa nhẹ đôi mắt.

[Không phải chứ, rốt cuộc Quý Yến Lễ muốn làm gì!]

[Định chơi trò chơi ai chớp mắt thì thua với mình sao? Anh không rảnh cùng cậu chơi trò này!]

[Chi bằng thức thời một chút, mau giao quần áo của mình ra đây, để tôi hoàn thành nhiệm vụ… Chờ một chút, sao trên người mình lại ướt như vậy?]

Sở Từ cúi đầu, lúc này cậu mới chú ý tới bộ đồng phục trên người đã ướt một mảng lớn từ lúc nào, lớp vải dệt hơi mỏng dán lên người, cảm giác ẩm ướt khiến cậu khó chịu.

Đại khái là lúc Quý Yến Lễ đưa cậu từ nhà vệ sinh tới phòng y tế nên bị ướt mưa một chút, Sở Từ như vậy nghĩ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thở dài đầy u oán.

[Mưa lớn như vậy, chờ một lát nữa mình nên đi về như thế nào đây? Nhà của nguyên chủ còn ở rất xa nữa chứ…]

Quý Yến Lễ nghe thấy câu này, lần theo ánh mắt của Sở Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó Sở Từ nghe Quý Yến Lễ nói: “Mưa bên ngoài quá lớn, quần áo trên người cậu cũng ướt rồi nên dễ bị cảm lắm, chi bằng hôm nay cậu ở lại trong trường đi.”

Sở Từ quay đầu lại, lần nữa đón nhận ánh mắt của Quý Yến Lễ, cậu nhíu mày, biểu cảm trông khó xử: “Nhưng tôi không ở ký túc xá.”

Điều kiện gia đình của nguyên chủ không tốt lắm, chi phí ký túc xá của trường học này lại rất cao, cho nên nhà của nguyên chủ cách rất xa, nguyên chủ chỉ có thể mỗi ngày dậy sớm chạy tới trường.

Nói cách khác, cậu không có phòng ký túc xá để ở.

“Hóa ra, cậu biết nói.” Quý Yến Lễ đột nhiên bật ra câu này.

Sở Từ vừa nghe xong, khóe miệng méo xệch.