“Cậu… Đừng sợ.” Có vẻ như Quý Yến Lễ đã nhận ra vẻ đề phòng giấu trong đáy mắt Sở Từ, anh nói: “Nói thật, tôi thật sự không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên xông tới cứu tôi, nhưng cậu bị thương là vì tôi, cho nên… Vẫn phải cảm ơn cậu.”
Anh đứng dậy, hai tay đan chéo ở trước người, ngón tay thon dài chà xát vào nhau, đầu ngón tay nổi lên một tầng hồng nhạt.
Sở Từ vẫn ngậm chặt miệng, nhìn trân trân vào anh, chẳng có ý đáp lại.
Quý Yến Lễ nhìn được bóng dáng của mình qua ảnh ngược trong tròng mắt cậu, bầu không khí xung quanh dần dần có chút xấu hổ, anh giơ ngón tay lên cào nhẹ vài cái lên gáy, muốn phá vỡ bầu không khí này nên mở lời trước: “À, tên cậu là gì? Tôi thấy cậu hơi quen.”
Anh nói câu này thật sự rất nhanh, cứ như sợ thiếu niên nằm trên giường sẽ ghét mình vậy. Sau khi âm tiết cuối cùng biến mất ở trong miệng, Quý Yến Lễ hơi căng thẳng nên mím chặt môi.
Phòng y tế lại yên tĩnh lần nữa, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ở bên ngoài cửa sổ được phóng đại vô số lần trong không gian tĩnh lặng.
Thiếu niên trước mặt vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh, Quý Yến Lễ thấy lạ trong lòng, thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ, có khi nào di chứng sau khi bị đập vào đầu dẫn tới mất khả năng nói chuyện hay không?
Sau đó, một tiếng sấm rền vang lên, Quý Yến Lễ không phòng bị gì nghe được một câu…
[Ai tới cứu cậu, đúng là tự mình đa tình.]
Tiếng nói này lạnh lẽo xen lẫn trong tiếng sấm ì đùng rất hỗn loạn, con ngươi của Quý Yến Lễ co rụt lại, đầu lắc lư hết nhìn trái lại ngó phải.
Không có ai cả.
Chính mắt anh nhìn thấy bác sĩ trong phòng y tế đã về, cho nên hiện tại nơi này chỉ có anh và người thiếu niên xa lạ trước mặt.
Nhưng đối phương căn bản không có mở miệng nói chuyện mà.
Cậu chỉ trầm mặc rồi nhìn anh trân trân, nhưng trong ánh mắt đó dần dần dâng lên sự oán trách.
Quý Yến Lễ nuốt một ngụm nước miếng.
Tưởng tiếng nói vừa mới nghe được đã kết thúc, nhưng sát sau đó lại là một tràng dài rất lịch liệt.
[Cậu cứ đứng chơi như vậy thôi hả? Muốn cảm ơn phải quỳ xuống trước rồi dập đầu hai cái thật kêu để xem có thành ý không chứ?]
Âm điệu trong trẻo có chút kỳ ảo cứ lởn vởn bên tai anh mấy lần, Quý Yến Lễ nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu niên nằm trên giường, anh có chút khó tin tiến lên trước vài bước.