Tiếng động từ xa tới gần nghe rất rõ, Bé tám vốn dán chặt lên mặt Sở Từ như keo da chó và còn đang cãi cọ ầm ĩ lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, ngay cả cảm giác ngứa ngáy ở trên mặt cũng biến mất theo.
Bé tám biến mất vừa nhanh vừa lạ, Sở Từ nghi ngờ đang định mở mắt ra xem là ai tới, một bàn tay đang đặt trên đùi đột nhiên bị người khác nắm chặt, nhiệt độ ấm áp truyền tới khiến Sở Từ sợ tới mức run rẩy.
Cậu nhanh chóng mở mắt ra, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, cậu chạm mắt với người đối diện.
Là Quý Yến Lễ.
Con ngươi của thiếu niên càng sâu hun hút trong màn đêm, nỗi lo lắng không hề che giấu nơi đáy mắt, giữa mày hơi nhíu lại, hàng lông mi đen dày rậm như lông quạ vỗ hai cái, đuôi mắt hơi rũ trời sinh khiến anh trông càng ôn hòa hơn.
Quý Yến Lễ khom lưng, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Sở Từ, anh đứng đánh giá Sở Từ từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở băng gạc quấn quanh trán Sở Từ.
“Bạn học, cậu cảm thấy khỏe chưa?”
Giọng anh luôn luôn ôn hòa làm cho người khác không thể không đáp lại mình, lòng bàn tay đang nắm tay Sở Từ nóng như một bếp lò trêu chọc trái tim trong l*иg ngực của Sở Từ bắt đầu đập loạn xạ “Bùm bùm” liên tục.
Phản ứng bản năng của nguyên chủ đang quấy phá, Sở Từ chỉ nghĩ rằng mình đang bị di chứng sau hôn mê, cậu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Khóe môi cứng đờ khẽ động đậy một cái, duỗi tay còn lại cứng rắn bẻ từng ngón tay của Quý Yến Lễ ra, sau đó lắc đầu.
“Thật sự không sao chứ?” Dường như Quý Yến Lễ không quá tin, anh ghét vào sát mặt cậu một chút, mùi hương như có như không trên người anh xông thẳng vào xoang mũi Sở Từ: “Miệng vết thương còn đau không? Đầu còn choáng không? Giáo viên nói người đó ra tay rất nặng, có lẽ sẽ để lại di chứng gì đó…”
Anh vừa lo lắng lầm nhầm vừa nâng tay lên muốn chạm vào trán Sở Từ, Sở Từ đã đoán ra được hành động kế tiếp của anh nên nhanh nhẹn tránh sang một bên.
Tay của Quý Yến Lễ treo lơ lửng giữa không trung, anh bối rối chớp mắt vài cái, cuối cùng anh đành phải ngượng ngùng rút tay về.
Sở Từ vẫn nhìn anh đầy cảnh giác, cậu cố nén khao khát muốn tới gần Quý Yến Lễ của nguyên chủ. Phản ứng bản năng có thể lấy tốc độ nhanh đến thế để xông lên chịu đánh thay Quý Yến Lễ, Sở Từ không thể nắm chắc được cái cơ thể này sẽ mất khống chế rồi làm ra chuyện ghê gớm gì trong tình huống này nữa.