Sở Từ thu hồi tầm mắt, nâng tay lên sờ đầu mình. Sau khi lòng bàn tay chạm vào một tấm băng gạc thô ráp, cậu hơi sửng sốt một chút.
Tiếp theo, Sở Từ dùng một bàn tay chống thân hình ngồi dậy, mùi thuốc sát trùng rất nồng lan tỏa xung quanh xoang mũi, ánh mắt cậu di chuyển từ trần nhà trắng tinh rơi xuống cái rèm che màu xanh nhạt ở bên cạnh. Không cần nghĩ kỹ cũng biết chỗ này là phòng y tế trong trường.
Lần trước, cậu đã tới chỗ này qua rồi, lần đó là vì tim không thoải mái.
Sở Từ dựa vào đầu giường nhắm mắt lại. Sau khi thở ra một hơi thật dài, trong đầu tự động bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi bất tỉnh.
“Ký chủ!!”
Tiếng của Bé tám bất thình lình la lớn ở bên tai Sở Từ, trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của cậu. Sở Từ ngước mắt lên, còn chưa kịp thấy rõ, chỉ thấy một vật đen đúa xông thẳng tới chỗ cậu, nó còn đâm thẳng vào đầu cậu nữa.
Miệng vết thương bị nứt ra, cơn đau trực tiếp truyền từ đỉnh đầu đến toàn thân, Sở Từ cảm thấy sống lưng tê dại, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên do chịu không nổi.
Ở trong mắt người khác, hệ thống là một thứ không có thật thể, nhưng thân là ký chủ đã trói buộc với hệ thống, chẳng những cậu có thể cảm nhận được trọng lượng của hệ thống, ngay cả hệ thống tấn công mình cũng mang tới cảm giác rất chân thật.
“Ký chủ!!!” Thân thể lông xù của Bé tám cọ chóp mũi của Sở Từ, đống lông tơ rậm rạp của nó chui vào xoang mũi khiến Sở Từ ngứa ngáy sắp nổ tung.
“Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi nè! Bé tám còn tưởng rằng cậu sắp thăng thiên nữa chứ! Tuy rằng kiểm tra đo lường cho thấy nhịp tim của cậu vẫn bình thường, nhưng lỡ đâu cậu không cẩn thận đột tử ở trong mộng, vậy thì nhiệm vụ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất á!!”
Bé tám vừa khóc chít chít vừa nói, không biết là nó đang lo lắng cho mạng sống của Sở Từ hay là nó càng lo lắng cậu sẽ không làm nhiệm vụ cho nó được nữa, đôi mắt của nó lập tức biến thành hai mũi tên màu trắng đối đầu nhau.
Sở Từ vươn tay muốn đẩy nó ra khỏi mặt mình. Kết quả, miệng vừa mới há ra đã bị mớ lông trên người Bé tám nhồi đầy miệng, cậu vừa phải “Phi phi phi” phun lông vừa hắt xì mất kiểm soát.
“Đi… Tránh ra… Hắt xì!!”
Bỗng nhiên, chỉ nghe “Cạch” một tiếng, cái rèm che vốn đã được kéo kín lại bị người ở ngoài kéo mạnh ra, sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vã.