Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 10

Sở Từ lảo đảo vài bước, mơ mơ màng màng xoay người lại, hét lên với đầu xanh: “Đập.”

Cậu chỉ ngón tay vào đầu mình.

“Đập tiếp đi.”

“Đập đi!!”

Sở Từ không hề biết vẻ mặt của mình bây giờ đáng sợ ra sao. Môi của đầu xanh run cầm cập, mặt vô cùng hoảng sợ nhìn mãi vào cái trán đã bể chảy đầy máu của Sở Từ, rùng mình một cái, chỉ thốt ra được một câu: “Điên… Thằng điên!” Sau đó, đầu xanh vội vàng túm đầu vàng và đầu hồng đang nằm trên đất, cả ba nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Sau khi ba người kia từ từ chạy xa, Sở Từ nheo mắt lại, hình ảnh mơ hồ ở trước mắt lập tức trở nên rõ ràng hơn. Cũng không biết có phải là bị đập choáng đầu rồi không, cậu mất khống chế ôm bụng cười vài tiếng.

Giây tiếp theo, tiếng cười đó lại đột nhiên im bặt, cậu quay đầu lại nhìn Quý Yến Lễ bị mình húc ngã xuống đất, trong ánh mắt của thụ chính không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Sau khi chạm mắt thụ chính, miệng Sở Từ méo xệch.

Quý Yến Lễ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang đứng không vững, anh không hiểu vì sao cậu lại lao tới cứu mình.

Thấy cái người đang đứng lắc lư sắp té xuống trước mặt, Quý Yến Lễ nhanh chóng bò dậy, vươn tay ra, đi tới gần cậu.

Sau đó, anh nghe được vài tiếng rất kỳ lạ.

[Nguyên chủ đúng là thằng ngu mà!]

[Cậu muốn chết thì chết một mình đi, sao phải khống chế tôi cứu con sói mắt trắng này chứ!]

[Sớm biết vậy thì không theo tới đây rồi… A… Bây giờ đứng ở trước mặt tôi chính là tổ tông tôi sao?]

Quý Yến Lễ đang đứng ở trước mặt cậu: …

Rõ ràng là anh thấy thiếu niên không hề mở miệng nói chuyện, nhưng anh thật sự đã nghe được mấy câu này.

Giống như là… Tiếng lòng của cậu vậy.

Quý Yến Lễ sững sờ.

Sau đó, anh có cảm giác cánh tay của mình bị ai đó nắm chặt. Quý Yến Lễ vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy thiếu niên xa lạ đang khom lưng, đốt ngón tay duỗi ra bấu quần áo của anh trắng bệch.

Thiếu niên cố hết sức ngẩng đầu lên, dòng máu đỏ sẫm chảy từ thái dương xuống, tóc mái quá dài ở trước trán được vén lên, lộ ra con ngươi đen láy và hốc mắt đỏ bừng.

Đôi môi hơi mỏng ngập ngừng vài cái, giọng vừa nhỏ vừa thanh.

Quý Yến Lễ vẫn nghe được thật.

Cậu đang nói.

“Quý Yến Lễ, tôi đau quá à.”

“A…”

Trán đau nhói, Sở Từ nhíu mày, mơ màng cố mở to hai mắt.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, hình như mưa còn lớn hơn lúc nãy rất nhiều, ánh đèn chiếu ở cửa sổ hơi mờ nhưng vẫn thấy rõ những hạt mưa mịn như bụi đập vào cửa kính.