Quý Yến Lễ bất đắc dĩ, đành phải nhìn lại về phía đầu hồng: “Mặc kệ ra sao, cậu cũng không thể đối xử với bạn học như vậy.”
“Chậc.” Đầu hồng có chút mất kiên nhẫn, hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới mày? Rảnh rỗi sinh nông nổi tới đây tìm đánh đúng không?!”
Đầu vàng đứng ở bên cạnh đầu hồng còn cố tình châm dầu vào lửa: “Anh, cái người này hình như là hội trưởng Hội Học Sinh, thích xen vào chuyện người ta lại còn hay dong dài.”
“Tao quan tâm nó là hội trưởng Hội Học Sinh hay là chủ tịch nước à!” Hai mắt đầu hồng trừng hết cỡ, nói: “Ông nói cho mày biết, hoặc là mày xem như cái gì cũng chưa thấy rồi cút đi, hoặc là…”
Cậu ta bẻ khớp tay rồi xoay hai cổ tay, không có ý tốt rồi cười cười.
“Nắm đấm không có mắt.”
Tuy trông Quý Yến Lễ gầy yếu, nhưng kỹ năng võ thuật phòng thân cũng không tệ. Dựa theo tình tiết tiếp theo của cốt truyện, anh và ba tên côn đồ này sẽ đánh nhau một trận. Sau khi đánh đuổi được ba tên côn đồ này, anh sẽ kết bạn với Lận Dụ.
Sở Từ trốn trong một góc tiếp tục quan sát.
Sau đó, quả thực đúng như nguyên cốt truyện, đầu hồng vừa định tiếp tục uy hϊếp Lận Dụ, giây tiếp theo, cậu ta đã bị Quý Yến Lễ ngăn cản, cậu ta lập tức di dời lửa giận sang người Quý Yến Lễ. Cậu ta tung nắm đấm tới thẳng mặt của Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ nhanh nhẹn né tránh, một cú xoay người xinh đẹp túm lấy cánh tay đầu hồng rồi bẻ ra sau, một tiếng "răng rắc” vang lên, hình như là tiếng xương cốt bị trật khớp. Sở Từ nghe thấy mà cảm thấy ê răng ghê gớm.
Cậu yên lặng xoay người nhắm mắt, để mặc những tiếng đấm đá vào da thịt vang vọng bên tai.
Không biết qua bao lâu, Sở Từ đột nhiên nghe được một câu…
“Cẩn thận!!”
Âm điệu hét ra hai chữ này vừa chói tai vừa hoảng loạn, Sở Từ phản xạ có điều kiện mà mở mắt ra, xoay người lại, cậu chỉ thấy đầu hồng và đầu vàng đã bị Quý Yến Lễ đánh ngã đất. Nhân lúc Quý Yến Lễ ngồi xổm người xuống hỏi thăm Lận Dụ, không biết đầu xanh đã đứng dậy từ khi nào và đang đứng sau lưng anh, cậu ta nâng một cái thùng nước bằng sắt lên cao, đang định đập lên đầu Quý Yến Lễ!
Thấy cảnh này, Sở Từ bỗng cảm thấy cả người mình cứng đờ. Tiếp theo, đầu óc rối thành một cục. Chờ tới khi lấy lại tinh thần, cậu đã ma xui quỷ khiến mà lấy vận tốc cực nhanh vọt sang đó, húc bay Quý Yến Lễ vốn không né được thùng sắt đạp vào đầu.
“Rầm!!!!”
Thùng sắt đập mạnh vào sọ phát ra một tiếng vang thật lớn vang vọng trong nhà vệ sinh vắng vẻ, Sở Từ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trên đỉnh đầu đau nhói khiến cậu muốn quỳ rạp xuống đất.
Mẹ nó.
Vậy mà cậu lại xông tới!!!