Trong căn phòng tối tăm, Thái Tử ngồi bên mép giường, không dời mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngủ say trên giường, phảng phất như con mãnh thú đang âm thầm ngủ đông, còn thiếu niên trên giường lại là trân bảo mà hắn cầu còn không được.
Thái Tử có tâm tư như vậy với tiểu công tử sao?
Trong lòng Cao công công có chút hoảng hốt. Ông chưa bao giờ gặp qua Thái Tử như vậy. Rõ ràng cùng là một người, nhưng Thái Tử trước mắt lại làm cho ông có một cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Con non cùng mãnh thú trường thành quả thật cho người ta một cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Bóng ma không hoà tan được đang vây xung quanh hắn, đó tuyệt đối không phải là khí thế của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nên có.
Thanh âm của Thái Tử rất nhẹ, như đang sợ quấy nhiễu thứ gì: “Đừng đánh thức hắn.”
Cao công công cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Việc của chủ tử, không phải một hạ nhân hầu hạ như hắn có thể xen vào.
“Ngô…”
Như cảm nhận được cái gì đó, mí mắt thiếu niên trên giường giật giật.
Trong nháy mắt mở mắt ra, Tạ Vân Cẩn lần nữa cho rằng chính mình lại ngã vào cảnh trong mơ. Ánh mắt mà Lương Huyên nhìn hắn, cùng với ánh mắt trong mộng, không có gì khác nhau.
Chỉ trong một cái chớp mắt, khí thế trên người Thái Tử lập tức thu liễm hết.
“A Cẩn, tỉnh rồi sao?”
Tạ Vân Cẩn chớp chớp mắt, không xác định nhìn chằm chằm Lương Huyên. Thái Tử lại để mặc cho hắn đánh giá.
Tạ Vân Cẩn lại nhìn về phía Cao công công.
Cao công công nhìn chủ tử nhà mình, mở miệng nói: “Tiểu công tử, ngài ngủ hết hai canh giờ rồi ạ. Điện hạ thấy ngài ngủ ngon, cố ý phân phó không cần đánh thức ngài.
“Sao lại ngủ lâu như vậy nhỉ?”
Tạ Vân Cẩn chậm rãi ngồi dậy, trên người không có xiềng xích.
Lương Huyên rất bình thường, là Thái Tử mà hắn vẫn nhận thức đó.
Vừa rồi…. Là ảo giác của hắn sao?
Tạ Vân Cẩn bệnh nặng vừa khỏi, Cố Thừa Trạch đã la hét ầm ĩ đòi ăn mừng.
“Chỉ là hôn mê mấy ngày, vẫn phải dùng đến Vọng Tinh Lâu sao?”
“Không phải vì nghĩ đến không đi đạp thanh mới ngươi được, nên phải bồi thường một chút thôi mà.”
Cố Thừa Trạch lắc lắc cây quạt.
“Vân Cẩn, người đừng tiết kiệm tiền cho hắn, mới hai ngày trước, hắn vừa mới giúp cậu em vợ của hắn một việc tốt, túi tiền thực sự tràn đầy đó.”
Con trai của Hộ Bộ thị lang – Lý Lập Học cười nói.
“Đi đi đi, đừng trêu ghẹo ta.”
Cố Thừa Trạch thu hổi cây quạt, đi gõ đầu Lý Lập Học.
Đang người cười đùa đi đến tửu lầu lớn nhất kinh thành.