Tạ Vân Cẩn quan sát nửa ngày, không xác định được Thái Tử là đang nói giỡn hay nghiêm túc, hắn như đoá hoa nhỏ rũ xuống trên lá cây nói: “Được rồi, thần nói thật. Hôm nay phụ thân thần ở nhà, người cũng biết đó, phụ thân của thần ấy rất thích lải nhải, so với việc ở nhà xem sắc mặt của ông, không bằng tới bên này còn hơn.”
Cố Thái phó là một vị phu tử luôn đau đầu với Tạ Vân Cẩn.
Thân là Thái Tử Thái phó, trừ bỏ giảng bài ở Thái học, sau khi kết thúc, Cố Thái phó còn phải đơn độc dạy học cho Thái Tử. Tạ Vân Cẩn thường xuyên bị Thái Tử xách đi nghe giảng cùng, không thiếu bị hắn “tàn phá”.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa. Cô đã nói qua cùng Thái phó, hôm nay sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Ý tứ là, về sau có còn khó xử hay không thì chưa biết.
Tạ Vân Cẩn nhìn đối diện Lương Huyên một lúc lâu, cuối cùng uể oải bò trở về bàn mình.
Đúng như lời Lương Huyên nói, Cố Thái phó chỉ nhìn hắn một cái lúc ở cửa, không nói thêm cái gì, Tạ Vân Cẩn hung hăng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lần sinh bệnh này, cũng làm cho tinh thần Tạ Vân Cẩn có chút uể oải. Sau khi học xong, hắn mơ mơ hồ hồ đi theo phía sau Thái Tử đến Đông Cung.
Cố Thừa Tạch ở phía sau hô vài tiếng cũng không đem người trở về được.
Ở Đông Cung, Tạ Vân Cẩn cũng có chỗ ở riêng, chính là một chỗ thiên điện gần tẩm điện Thái Tử nhất.
Đại thái giám Cao công công nhìn nhìn, vui vẻ nói: “Sao hôm nay tiểu công tử lại buồn ngủ như vậy ạ?”
Lương Huyên đi ở bên cạnh Tạ Vân Cẩn, ôm eo hắn nói: “Có lẽ là mang theo bệnh khí, kêu phòng bếp chuẩn bị đồ hắn thích ăn đi.”
“Điện hạ yên tâm, đã chuẩn bị rồi ạ, có cần gọi thái y xem không ạ?”
Tạ Vân Cẩn miễn cưỡng từ trong cơn buồn ngủ dãy dụa ra tới: “Không…. Không cần, ta ngủ một lát là tốt rồi.”
Cung nhân nhanh nhẹn dâng đồ ăn lên, Lương Huyên ngồi bên người hắn, hầu hạ hắn ăn một ít.
Đối với việc hoàng đế tương lai của một quốc gia lại tự mình hầu hạ người khác dùng bữa, cung nhân hầu hạ trong phòng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.
Ăn đến no tám phần, Tạ Vân Cẩn không muốn ăn nữa. Lương Huyên cũng không miễn cưỡng, rửa tay rồi dẫn hắn đi đến trong phòng.
Cao công công tay chân nhanh nhẹn kéo tấm màn trong tẩm điện xuống. Dưới hoàn cảnh tối tăm, Tạ Vân Cẩn như là vừa nằm xuống giường đã lập tức ngủ luôn rồi.
Xử lý xong công vụ, Lương Huyên chậm rãi đi đến mép giường, từ từ cúi người xuống, đến khi chỉ còn cách Tạ Vân Cẩn một bàn tay, thân hình chợt dừng lại.
Nếu Tạ Vân Cẩn tỉnh lại, sẽ phát hiện, thần sắc Lương Huyên lúc này, cùng với Lương Huyên trong mộng hắn gặp được, giống y như đúc.
Sắc trời tối xuống mà Tạ Vân Cẩn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Cao công công phóng nhẹ bước chân đi vào: “Điện hạ….”
Nói đến một nửa, Cao công công đột nhiên im lặng.