Kịch Bản Ta Lấy Không Thích Hợp

Chương 8: Đi học

Một thân màu xanh biếc cẩm y thiếu niên bước đi tới, duỗi tay đáp ở trên vai cậu: “Nghe nói ngươi bị bệnh, thân thể đã khoẻ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn rồi.”

Hai người sánh vai đi vào trong cung.

Thái Học tổ chức ở trong cung, ban đầu chỉ vì các hoàng tử giảng bài. Sau đó vì thể hiện hoàng ân, mở ra danh ngạch nhập học, các bộ phận công tử huân quý được nhập học, Cố Thừa Trạch chính là một trong số đó.

Trừ cái này ra, còn có một bộ phận giống như Tạ Vân Cẩn, bị tuyển làm hoàng tử thư đồng.

“Hoạt động đạp thanh cuối tuần này, có khả năng ta không đi được.”

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Cố Thừa Trạch buồn bực.

“Phụ thân ta nói, cuối tuần này, một nhà tứ thúc của ta phải về kinh thành, ta phải ở nhà đợi.”

Cố Thừa Trạch là huân quý công tử hàng thật giá thật. Gia gia Cố đại nhân là Nội Các đại thần kiêm Thái phó Thái Tử, phụ thân cũng ở trong triều làm việc.

“Tứ thúc của ngươi không phải chưa hết nhiệm kỳ sao?”

Cố Gia tứ thúc bị ngoại phóng nhiều năm, tính thời gian, sang năm nhiệm kỳ mới hết.

“Đúng vậy, nghe cha ta nói, tứ thúc của ta ở bên kia lập công lớn, quá hai ngày điều lệnh hẳn là xuống dưới.”

Thời gian hai người tới không tính quá sớm, bên trong đã ngồi lác đác vài người.

Tạ Vân Cẩn ngựa quen đường cũ đi đến bên cạnh Lương Huyên ngồi xuống.

Lương Huyên buông bút: “Hôm nay như thế nào lại tới?”

Hôm qua, hắn đã nói với Tạ Vân Cẩn, hôm nay xin cho cậu nghỉ.

“Thần là người thích học tập như vậy, sao có thể vì một chút ốm đau nho nhỏ mà nằm trong nhà được ạ?”

Tạ Vân Cẩn ghé vào trên mặt bàn, mở đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Lương Huyên.

Hắn hôm nay mặc một thân áo choàng màu xanh nhạt, áo khoác mỏng cũng màu này, tóc dài đen nhánh được một dây cột tóc cùng màu trói lại ở sau đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, ngũ quan tinh xảo mơ hồ lộ ra một cảm giác yếu ớt.

Nhưng Lương Huyên biết đây chỉ là ảo giác.

Nếu chỉ xem bề ngoài, có khả năng sẽ cảm thấy, Tạ Vân Cẩn là một tiểu công tử yếu ớt nhu nhược. Nhưng sau khi tiếp xúc chắc chắn sẽ phát hiện, đối phương không những không nhu nhược, ngược lại giống như hoa hướng dương, cứng cỏi, mạnh mẽ.

Duỗi tay vuốt lên sợi tóc bị buông xuống mặt Tạ Vân Cẩn, Lương Huyên cười nói: “Thật sự? Cô nghĩ, nếu Thái phó biết được ngươi chăm học như vậy, nhất định phi thường vui mừng lắm.”

*Cô: Danh xưng thường được Thái Tử dùng.

Tạ Vân Cẩn không hề có tâm lý gánh nặng mà gật đầu, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng chơi xấu vì bài tập ở hôm qua.

Lòng bàn tay cọ qua gương mặt Tạ Vân Cẩn, một cảm xúc mềm mại truyền đến, ánh mắt Lương Huyên trở nên thâm trầm: “A Cẩn ham học như vậy, việc học mà Thái phó bố trí chắc là hoàn thành rồi chứ?”

Tạ Vân Cẩn “vèo” một phát ngồi dậy, bắt lấy tay Lương Huyên: “Điện hạ, hôm qua người đã đáp ứng thần rồi mà.”

Lương Huyên không nói lời nào.