Kịch Bản Ta Lấy Không Thích Hợp

Chương 7: Quan hệ không tốt

Trường Ninh hầu phu nhân cùng hầu lão phu nhân đau lòng cậu, không cho cậu đứng dậy. Tạ Vân Cẩn xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào đầu giường, Trường Ninh hầu thấy vậy, mày nhíu lại, há mồm muốn nói gì đó, hầu lão phu nhân đánh gãy hắn, nói:

“Cẩn ca nhi vừa mới tỉnh, là ta cho phép nó không cần xuống giường.”

Lão phu nhân lên tiếng, Trường Ninh hầu tự nhiên không dám nói cái gì nữa.

Trường Ninh hầu luôn là người phụ thân nghiêm khắc, đối với Tạ Vân Cẩn thường xuyên quở trách, vì thế quan hệ giữa hai người không tốt lắm. Trường Ninh hầu phu nhân thì bởi vì nhi tử hôn mê ba ngày, thế mà Trường Ninh hầu mặc kệ không hỏi, hiện tại rất thất vọng buồn lòng.

Trầm mặc một lát, Trường Ninh hầu mở miệng: “Thái Tử thật vất mở mới tới một chuyến, con như thế nào không kêu người ở lâu một lát?”

“Con…” Tạ Vân Cẩn trên mặt đang cười cười lập tức suy sụp.

Tuy biết Trường Ninh hầu không thể nào thích cậu, nhưng Tạ Vân Cẩn cũng không nghĩ đến, sau khi tỉnh lại, vấn đề thân sinh phụ thân quan tâm nhất lại là trách cậu không đem Thái Tử lưu lại.

“Ngươi có ý tứ gì?” Trường Ninh hầu phu nhân nhẫn nhịn nãy giờ, cuối cùng không chịu được nữa nói: “Cẩn ca nhi bị bệnh ba ngày, ngươi không đến xem. Thế mà vừa nghe nói Thái Tử điện hạ tới, thì vội vàng chạy đến. Ở trong mắt ngươi, Cẩn ca nhi một chút đều không quan trọng sao?”

“Ta không có ý tứ này,” Trường Ninh hầu theo bản năng vì chính mình biện giải: “Gần nhất các thế lực trong triều đang rung chuyển……”

Vài vị hoàng tử tranh quyền, hoàng đế thấy vậy vui mừng, khổ nhất chính là các đại thần bị cuốn đến trung tâm gió lốc. Lần trước truyền đến việc ở Du Châu, cùng Trường Ninh hầu có quan hệ bảy cong tám quải. Vì chuyện này, Trường Ninh hầu rất là đau đầu một trận.

Hắn biết được con vợ cả nhà mình là Thái Tử tự thân tuyển thư đồng, nghĩ đến có thể nói chuyện được, liền cố ý làm Tạ Vân Cẩn nói tốt vài câu trước mặt Thái Tử. Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, thời điểm mọi chuyện bùng nổ, Tạ Vân Cẩn vừa lúc bị bệnh, Trường Ninh hầu không còn cách nào khác, đành phải tự mình bôn ba vất vả.

Tuy kế thừa hầu tước, nhưng bản thân Trường Ninh hầu cũng không có thành tựu lớn gì. Mấy năm nay, hắn có thể đứng vững gót chân trong triều, nhiều hoặc ít đều là nhờ quan hệ nhi tử là Thái Tử thư đồng, chỉ là chính hắn không chịu thừa nhận mà thôi.

Trường Ninh hầu nhẫn nại tính tình trấn an vài câu, ngại với Trường Ninh hầu lão phu nhân cùng phu nhân bao che như con ở đây, không dám tiếp tục đề tài này nữa.

Sau khi thái y tới xem bệnh, xác định Tạ Vân Cẩn trừ bỏ có chút suy yếu còn lại không đáng lo ngại gì, ngày hôm sau, dưới ngàn lần vạn lần dặn dò của Trường Ninh hầu phu nhân, Tạ Vân Cẩn ngồi lên xe ngựa, đi đến Thái Học.

“Vân Cẩn, bên này.”

Ngoài cửa cung, Tạ Vân Cẩn xuống xe ngựa, nghe thấy có người kêu mình, ngước mắt nhìn lại.