Vừa vặn, lần trước Thái phó bố trí một ngày sách luận, nghỉ ba ngày Tạ Vân Cẩn liền hôn mê ba ngày, nghĩ đến Cố đại nhân không giận tự uy, đầu Tạ Vân Cẩn ong ong: “Việc học Thái phó bố trí chưa có làm xong….”
Ở Thái Học, Tạ Vân Cẩn sợ nhất là Thái Tử Thái Phó Cố đại nhân, không phải bởi vì chức quan, mà là bởi vì đối phương dầu muối không ăn, hắn nũng nịu ở các phu tử khác đều có hiệu quả, nhưng vị Thái phó này thì một chút đều không có!
Tính toán thời gian, không khéo, buổi sáng ngày mai chính là khóa học của Cố Thái phó.
“Thà thần tiếp tục ngất đi cho rồi.” Tạ Vân Cẩn sống không còn gì luyến tiếc.
“Nói mê sảng cái gì?”
Lương Huyên bấm tay bắn lên cái trán của cậu nói: “Thái phó biết được ngươi sinh bệnh, sẽ không khắc nghiệt nhiều đâu.”
Tạ Vân Cẩn che lại cái trán bị đánh: “Người khẳng định viết xong rồi.”
“Không bằng ta dạy cho ngươi….” Dưới ánh mắt ai oán của Tạ Vân Cẩn, thanh âm của Lương Huyên càng ngày càng thấp.
Cuối cùng, chịu không nổi ánh mắt của Tạ Vân Cẩn, Lương Huyên đổi chuyện: “Ngươi đều sinh bệnh như vậy, lần này về mặt tình cảm có thể tha thứ, ta tin tưởng Thái phó có thể lý giải.”
Tạ Vân Cẩn lập tức kêu lên: “Thần cũng cảm thấy vậy, lại không phải thần cố ý không viết.”
Tránh được một lần làm bài tập, tâm tình Tạ Vân Cẩn rất tốt, theo đó sự biệt nữu về cảnh trong mơ cùng Lương Huyên cũng vơi bớt đi nhiều.
Lúc này mới đúng, Lương Huyên nên là dạng này, đoan chính quân tử, làm người biết suy nghĩ, mà không phải giống người trong mộng như vậy luôn tự ý quyết định, còn đối với cậu làm việc kỳ quái.
Tạ Vân Cẩn vừa mới tỉnh lại, nên Lương Huyên không định quấy rầy quá lâu, sau khi xác định người không đáng ngại, lập tức rời đi.
Hắn vừa mới bắt đầu tiếp xúc triều đình, bọn đệ đệ đã dần dần trưởng thành như hổ rình mồi, trong khoảng thời gian này, hắn cực kỳ bận rộn.
Biết được Thái Tử tới, Trường Ninh hầu vội vàng chạy đến.
Ở ngoài phòng, thị nữ thi lễ: “Hầu gia.”
Nhận ra canh giữ bên ngoài là thị nữ của Trường Ninh hầu lão phu nhân cùng phu nhân, Trường NInh hầu nhíu mày: “Trong phòng có khách quý sao?”
“Bẩm hầu gia, trong phòng thiếu gia chỉ có lão phu nhân cùng phu nhân ạ.”
Trường Ninh hầu không ngờ, đã đẩy nhanh tốc độ rồi nhưng vẫn chậm một bước, trên mặt lại không có biểu tình gì hiện ra ngoài.
Thị nữ đẩy cửa ra, ở trong phòng, không biết Tạ Vân Cẩn đang nói cái gì đó, đùa cho Trường Ninh hầu lão phu nhân cùng phu nhân cười ha ha.
Nhìn thấy Trường Ninh hầu, Trường Ninh hầu phu nhân đứng dậy: “Hầu gia.”
“Phu nhân không cần đa lễ.”
Trường Ninh hầu trước tiên thi lễ với lão phu nhân, mới nói: “Cẩn nhi có khá hơn chưa?”
Tạ Vân Cẩn trả lời: “Đã khá hơn một chút rồi ạ.”