Trà Trành

Chương 15

“Nhánh nhϊếp h/ồ/n làm nhiều việc ác, đáng lẽ phải bị trời phạt mới đúng. Nhưng nhánh nhϊếp h/ồ/n làm một trong hai cái cây cùng gốc dài quá, một cây già nhưng nhỏ gọi là Tào bà tử, một cây cao mà thanh tú tên là Lục Hoa. Đêm hôm trời phạt, vì để tránh tai họa nên cây cỏ dời đến gốc của Tỉnh h/ồ/n giả, khiến cho Thiên Phạt nhận nhầm cây mà đánh c/h/ế/t Tỉnh h/ồ/n giả, hai người kia thực ra là thủ phạm, có c/h/ế/t cũng chẳng oan uổng chút nào.”

“Còn về phần đạo trưởng ngươi, một con cóc quanh năm sống trong khe hở gốc Tỉnh h/ồ/n giả, sau đó bị Thiên Phạt đánh cho mù mất một bên, thề sẽ trả thù. Đạo trưởng, có đúng hay không?”

Lão đạo sĩ điên cuồng lật giở quyển “Trà Kinh” phần cuối cùng, bên trong có ghi chép và tranh vẽ, ông ta phun một ngụm máu xuống đất, cười như điên nói:

“Ý trời, ý trời đây sao, để cho ngươi lấy được nguyên bản “Trà Kinh” này, trời không độ ta rồi!”

“Bần đạo tự nhận là làm việc hoàn hảo không chỗ chê, ngươi nghi ngờ ta từ bao giờ? Nói rõ cho ta biết đi.”

Ta cười lạnh: “Đêm hôm đó, ta chui ra khỏi lỗ chó của An phủ đi tìm ngươi, An Lục Hoa và Tào bà tử đang làm lễ cúng thần thụ, thế nhưng ngươi chỉ cứu mình ta, mặc kệ tất cả những người bị mê hoặc hay mất mạng, từ lúc đó ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Từ trước tới giờ người tu đạo luôn lấy cứu vớt muôn dân trăm họ làm nhiệm vụ của mình, vậy mà ta chẳng bao giờ thấy điều đó ở ngươi hết.”

“Sau đó, ngươi biết rất rõ hai tên Trà Trành kia sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả mọi người ở An phủ. Nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cứu bọn họ, từ đầu đến cuối ngươi chỉ quan tâm tới kết quả mà mình mong muốn, không hề để tâm tới sống c/h/ế/t và an bình của chúng sinh.”

“Ngươi không xứng làm người tu đạo.”

Sắc mặt của lão đạo sĩ vàng như nến, mồ hôi đổ như mưa, cơ thể bắt đầu rỉ m/á/u:

“Ta, ta không phục, mặc dù ta chưa từng cứu người nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao cuối cùng lại có kết quả thế này chứ? Ngươi rốt cuộc ngươi là ai?”

Ta khẽ cười, ngồi xổm xuống trước mặt lão đạo sĩ:

“Lão Hoàng, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”

Lão đạo sĩ trợn một con mắt lên nhìn ta chằm chằm như thể nhìn thấy q/u/ỷ, ông ta duỗi ngón tay ra chỉ thẳng vào ta:

“Ngươi, ngươi, ngươi không phải là…”

Ta thở dài một hơi:

“Lúc nãy vẫn chưa nói xong, sau khi bị trời phạt, người thức tỉnh linh h/ồ/n sẽ đi vào vòng luân hồi trở thành người, thề sẽ báo thù cho thân chủ. Vì để đền bù sai lầm, Thiên Đạo cho nàng cơ hội được tái sinh hết lần này đến lần khác, cho tới khi nàng có thể tự g/i/ế/t c/h/ế/t kẻ thù bằng chính đôi tay của mình…”

Lúc này, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên trên bầu trời, từng tia sét màu tím lần lượt đánh xuống.

Còn ta, khoảnh khắc đọc “Trà Kinh”, ta mới nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Sấm sét rền lên vì phẫn nộ, đại thụ khổng lồ lắc lư, cây đại thụ cần sáu bảy người ôm mới hết đang bị Thiên Lôi đánh xuống từng đợt, phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói tai, như thể có vô số người đang gào thét, đang than khóc, đang cầu xin lòng thương hại…

Mùi cháy khét kết hợp với mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

Cuối cùng, một tiếng động lớn vang lên, cây đại thụ bị tia sét đậm màu m/á/u nhổ tận gốc, làm cho x/ư/ơ/n/g khô và m/á/u đen văng khắp nơi.

Lần này, không còn sai lầm nào nữa.

Rất nhiều năm sau, một thiếu nữ mặc lục y mang theo cuốn “Trà Kinh” trong tay, trèo non lội suối đi thăm thú trà khắp nơi, bổ sung thêm ghi chép vào cuốn “Trà Kinh”.

Nếu nghi ngờ nó có độc thì trước tiên nàng sẽ đút cho con cóc lớn chỉ có một mắt trong hòm ăn.

Con cóc lớn kia có thể nói tiếng người, suốt ngày phàn nàn về việc thiếu nữ ngược đãi mình khiến thế nhân đều lấy làm kinh ngạc.

Một ngày nọ, một nhóm thiếu nữ đi hái lá trà quay về, lúc đang hát đối sơn ca thì mơ hồ nghe thấy một bài hát rất hay.

Có một chiếc thuyền lá nhỏ trôi nổi trên dòng sông dưới chân núi, thiếu nữ chèo thuyền cõng theo thúng trà, vừa chèo vừa hát:

“Chẳng chuộng chén bằng vàng

Chẳng ưa chén bằng bạc

Chẳng màng quan thăm hỏi

Chẳng thích chiều lên đài

Ngàn mong vạn muôn nước Tây Giang

Hướng thành Cảnh Lăng tuôn chảy đến.”

(*) Trích bản dịch “Lục Tiện Ca” của Lục Vũ.

“Cô nương chèo thuyền, ngươi đang hát gì thế?”

Thiếu nữ hái trà đứng ở gò núi gần nước hô lớn.

Thiếu nữ trên thuyền nở nụ cười vẫy tay với họ, giơ tay lên hét to:

“Lục Tiện Ca!”

“Tỷ tỷ hái trà, Cảnh Lăng chúng ta có loại trà đặc biệt nào không?”