Trà Trành

Chương 13

Đống thịt đó vươn ra đầy xúc tu màu đỏ xé toạc da của Tào bà tử, lộ ra một thân thể màu đỏ.

Đột nhiên, cục thịt sống Tào bà tử nổ tung, giống như cơn thủy triều lập tức bao bọc lấy An Lục Hoa, nuốt cục thịt An Lục Hoa vào như thể một con rắn.

An Lục Hoa hét lên thảm thiết rồi lập tức im bặt.

Con mẹ nó, quả nhiên không phải là con người.

“Gia chủ, lão bà tử đã chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi! Chỉ cần một sứ giả thần thụ là đủ.”

“Cho dù ngươi sống lại thì sao chứ? Sao ngươi biết được lão bà tử ta có sống lại giống ngươi hay không? Lúc ngươi không tiếc công sức g/i/ế/t những người được tái sinh khắp nơi, lão bà tử ta vẫn luôn cẩn trọng, đề cao pháp lực của chính mình! Để ta nói cho ngươi nghe một câu, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, cho dù bất kể là q/u/ỷ kế gì cũng đều vô ích thôi.”

“Từ giờ ta chính là An Lục Hoa kế nhiệm! Vĩnh biệt, gia chủ!”

Ăn người xong, Tào bà tử vỗ bụng, giọng nói khàn khàn nở nụ cười đắc ý đầy quái dị.

Ta liều mạng che miệng lại, không kiềm chế được run lẩy bẩy, lại sợ đυ.ng phải bình hoa gây ra tiếng động.

Vì để giảm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác khó chịu, ta nhắm chặt mắt lại.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, Tào bà tử đã mặc da và y phục của An Lục Hoa vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ còn lại bộ da hoàn chỉnh của Tào bà tử dính m/á/u tươi đầm đìa treo trên tường.

Ta không nhịn được nôn ra, bịt chặt miệng lại bỏ chạy ra ngoài.

Khi quay trở lại chỗ ở ta mới biết được, “An Lục Hoa” nói rằng Tào bà tử bị yêu m/a q/u/ỷ quái ám nên thành quái vật ăn thịt người, cuối cùng bị bà ta xử tử ngay tại chỗ.

Số người không nhiều lắm còn sống sót vỗ tay khen hay, cảm ơn ơn cứu mạng của “An Lục Hoa”.

Chỉ có mình ta biết rằng lúc này, bên trong “An Lục Hoa” đã thay đổi.

Ngày mười lăm âm lịch, nhật thực trăm năm mới có một lần xảy ra.

Hoàng đế đích thân đến thăm vườn trà An thị để phong thiện thần thụ, ban tên là “Thần Uy Tiên Quân”.

Tiếng kèn nổi lên, những lá cờ đủ màu sắc tung bay trong gió.

Những nén hương cắm dày như cánh tay khắp xung quanh thần thụ, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

“An Lục Hoa” lấy ba bình “Trà Tiên” ở trong kho trà ra, bày lên trên bàn thờ.

Bà ta mặc chiếc đạo bào màu hạnh hoàng, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, gương cờ thi pháp, cuối cùng nói với cây trà cổ thụ

“Chủ nhân, đây là Nhân Thụy đã nuôi suốt mấy trăm năm, hôm nay xin hiến dâng lên ngài, xin thần thụ vui lòng nhận lấy!”

Bầu trời lập tức trở nên u ám như thể có cơn bão chuẩn bị ập tới, cành lá của “thần thụ” mở rộng ra, mặt đất rung chuyển, dường như có thứ gì đó rất lớn chuẩn bị chui ra ngoài.

Hoàng đế nhận ra có điều không ổn, hô to hộ giá nhưng đã quá muộn rồi.

Vô số khuôn mặt tươi cười và cánh tay vươn ra từ những cành lá của “thần thụ” kéo ông ta vào bên trong, nhanh chóng không một tiếng động.

Hóa ra hoàng đế chính là Nhân Thụy - một loại thuốc cực bổ hình người mà An Lục Hoa và Tào bà tử nuôi dưỡng cho thần thụ.

Đột nhiên ta thấy rất buồn cười, những người có quyền cao chức trọng kia đều cho rằng bản thân là hoàng tước, nhưng họ không biết thật ra mình cùng lắm chỉ là một con bọ ngựa.

Đại thái giám và thị vệ thân cận bên cạnh hoàng đế kêu la thảm thiết, tất cả đều bị rễ của cây trà cổ thụ như những con rắn kéo xuống dưới lòng đất.

Chẳng mấy chốc, m/á/u trào lên trên mặt đất, nhưng lại bị thứ gì đó uống hết từng giọt một.

“An Lục Hoa” hất cây phất trần lên, đổ một bình “Trà Tiên” vào trong miệng rồi vứt cái bình không đi. Phất trần lao về phía những thiếu nữ ủ trà đang sợ tới mức run rẩy, chỉ hất một cái đã kéo họ đến gần rồi hút cạn tinh huyết, biến bọn thành vô số x/á/c khô nằm la liệt trên đất.

Ta núp ở phía xa từ trước, lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện.

Không thể không nói, lá bùa dùng để ẩn thân mà lão đạo sĩ tặng cho ta vào lần đầu tiên kia thực sự rất hữu dụng.