Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt An Lục Hoa, bà ta dùng sức ngửi mấy cái, tiếng khịt mũi vang rất to trong thính đường yên tĩnh, như thể con dã thú đang tìm mồi vậy.
Đột nhiên, hai tên hầu cận bên cạnh hoàng đế bước tới trước tấm bình phong, trường đao “xoẹt” một tiếng rút ra khỏi vỏ.
Ta nhảy vọt sang một bên, kề sát vào vách tường bịt miệng lại, không dám thở ra hơi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán như dòng suối nhỏ chảy qua má rồi nhỏ xuống từ cằm, rơi xuống mặt đất.
Mẹ kiếp, đừng nói là sau khi sống lại rồi ta vẫn phải làm bia đỡ đạn đấy nhé?
Lúc này, An Lục Hoa giậm chân thật mạnh, quát to một tiếng “c/h/é/m” như sấm sét.
Cơ thể của ta run rẩy, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đúng lúc đó, một bóng dáng nhảy vụt từ phía sau tấm bình phong ra ngoài.
Một tiếng “meo” thảm thiết vang lên, con mèo bị hai tên thị vệ c/h/é/m thành hai nửa, m/á/u tươi bắn lên tấm bình phong.
“Haiz, hóa ra là một con mèo thôi!”
Thị vệ “lạch cạch” thu đ/a/o vào trong vỏ, mọi người ở gian ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Vì tốc độ c/h/é/m quá nhanh nên sau khi bị c/h/é/m làm đôi, con mèo mướp ngã trên mặt đất với hai mảnh cơ thể vẫn còn sống, không ngừng run rẩy trong vũng m/á/u.
Nếu không phải ta mang lá bùa mà lão đạo sĩ cho bên người, hơn nữa ở đây lại đúng lúc có một con mèo xui xẻo thì chắc chắn người bị c/h/é/m thành hai nửa sẽ là ta.
Không biết là vì sợ hãi hay buồn nôn, dạ dày của ta không ngừng quặn lên, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.
Tiếng người đi xa dần, ta ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào x/á/c con mèo đẫm m/á/u, nhớ ra hình như kiếp trước ta cũng thấy x/á/c mèo giống như vậy.
Đó là mèo của Thanh Vụ!
An Lục Hoa không cho phép bọn ta nuôi bất cứ loại vật nuôi nào, Thanh Vụ lén nuôi con mèo kia.
Ở kiếp trước, sau khi Thanh Vụ c/h/ế/t, con mèo này nằm trên quan tài của Thanh Vụ không chịu xuống dưới, sau cùng bị người của An Lục Hoa đánh c/h/ế/t.
Ta lén nhặt xác cho nó.
Không ngờ ở kiếp này nó lại cứu ta một mạng.
Người nhặt x/á/c cho nó vẫn là ta.
Ta cởi chiếc áo khoác ngoài, bọc lấy x/á/c của con mèo rồi lặng lẽ đưa nó tới nơi vắng vẻ sau vườn hoa, chuẩn bị đào hố chôn nó.
Vừa đào được vài cái, ta đã đào lên một thứ gì đó.
Sau khi đào bới trong đất mấy lần, ta tìm thấy một chiếc túi vải dầu, ta sờ thử, hình như đây là một quyển sách.
Ta vùi x/á/c con mèo xuống hố, tìm một chỗ khuất mở chiếc túi vải dầu ra.
Đó là một quyển “Trà Kinh” với những trang giấy đã ố vàng.
Đây là “Trà Kinh” phiên bản gốc của Lục Vũ, bên trong còn có những bức tranh lá trà do hắn ta tự tay vẽ.
Tự cứu mình cứu người, trời sẽ giúp.
Kiếp này đầy những biến số xảy ra.
“Trà Giả, ở phía nam Gia Mộc Dã.”
…
“Trà thiên vị chí hàn, có thể uống thay nước, rất phù hợp với những người có tính tiết kiệm…”
…