An Lục Hoa ngây người một lúc, trong mắt hiện lên âm mưu tính toán giống như kiếp trước, bà ta dịu dàng cười bảo:
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó ngươi đã thành tiên nhân, hồi sinh mấy phàm nhân không phải là vấn đề. Hơn nữa, “Trà Tiên” mà ngươi ủ cũng có tác dụng khởi tử hoàn sinh đấy.”
Kiếp trước, sau khi biết được mình có thể cứu sống người nhà bằng chính nỗ lực của bản thân thì một cô bé mới tám tuổi như ta cảm động đến bật khóc, “bịch” một tiếng quỳ xuống dập đầu lạy An Lục Hoa mười cái.
Ta hoàn toàn tin tưởng lời An Lục Hoa nói, một lòng chỉ muốn hồi sinh người nhà mình, giành lại cuộc sống hạnh phúc của gia đình bốn người trước kia. Ta liều mạng ủ trà, nhắm mắt làm ngơ trước những biểu hiện bất thường của cơ thể, ta tình nguyện trở thành một “Tiên Trà”, ủ ra bình “Trà Tiên” có tác dụng khởi tử hoàn sinh.
Kiếp này, nhìn lão súc sinh mặt người dạ thú kia mà ta hận tới nghiến răng, nhưng ta chỉ có thể cụp mắt giả vờ như được sủng mà lo, gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Bởi vì ta biết rất rõ, nếu như ta không đồng ý ủ trà thì đêm nay ta sẽ trở thành đồ cúng tế dâng lên cho cây trà cổ thụ.
Thật ra, sau khi c/h/ế/t rồi ta mới phát hiện ra bí mật đó.
Khi đó, h/ồ/n phách của ta vẫn bám bên trong những lá trà chưa bị người ta uống hết, trong lúc làm lá trà trôi nổi trên miệng bình trà sứ, ta có thể thấy và nghe được rất xa.
Đêm hôm đó, ta đã tận mắt chứng kiến bọn họ bịt miệng một cô bé không chịu ủ trà, trói chặt tay chân và chôn sống bên dưới gốc cây trà cổ thụ.
Lúc đó ta mới biết thực ra cây cổ thụ kia có sự sống, rễ cây dưới lòng đất giống như những con rắn chui vào thất khiếu, vào cơ thể của bé gái kia. Chỉ trong một hơi thở, một người sống sờ sờ đã trở thành một bộ x/ư/ơ/n/g khô không còn thớ thịt nào.
Dân chúng coi cây trà cổ thụ là thần thụ mà không hề biết rằng đó là q/u/ỷ cây ăn thịt người không nhả x/ư/ơ/n/g.
Nhưng An Lục Hoa biết điều đó.
Vì thế, bà ta đã nuôi dưỡng q/u/ỷ cây để đổi lấy sự tài phú và quyền lực.
“Đặt lá trà này lên ngực đi, nhớ là tuyệt đối không được bỏ ra trước khi lá trà được ủ khô hoàn toàn. Bỏ dở giữa chừng sẽ bị trừng phạt.”
An Lục Hoa tươi cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, bà ta nhìn chằm chằm ta và nói.