Tô Tiện nghe thấy thì nhìn về phía người nọ, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là câm nín một lúc lâu, tự nhủ rằng thời đại thật sự thay đổi rồi, vậy mà hồ ly tinh lại có thể đến gần đạo sĩ!
Hồ ly tinh trước mặt cậu này, trong mắt người thường có lẽ chỉ là một thanh niên trẻ tuổi diện mạo bình thường, chỉ là tóc đặc biệt dày, dày đến mức có hơi chói mắt, làm người khác nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần, đôi mắt không lớn, nhìn hơi híp, mặt rất vuông, hơn nữa không biết vì sao biểu tình anh ta nhìn cứ quái quái……
Nhưng trên người Tô Tiện có bảo vật môn phái mà sư phụ truyền xuống cho cậu, tên là Tồn Chân. Sư môn của cậu cũng lấy tên này.
Các đời môn phái bọn họ đều là đơn truyền vì công pháp trung tâm nhất đều được sáng tạo dựa trên bảo vật này. Ngoài người thừa kế thì không ai có thể thi triển được. Tuy thời đại thay đổi, một mạch Tồn Chân đã sớm mở rộng hơn, không còn câu nệ với bảo vật truyền thừa nữa nhưng quy củ đơn truyền này vẫn không được sửa lại.
Tồn Chân (bảo tồn chân lý) - nhìn tên đoán nghĩa, đó là bỏ đi cái giả và giữ lại cái thật. Nghe nói lúc Tổ sư gia tu luyện bảo vật này đến mức tận cùng, hết thảy giả dối trên thế gian đều biến thành dáng vẻ chân thật trong mắt ngài. Trong lòng, trước mắt không còn u mê mơ hồ, Tổ sư gia ngửa mặt lên trời cười to, sau đó bỏ lại bảo vật này, cưỡi mây phi thăng.
Trên chuyện tu hành, nói Tô Tiện là thiên tài trăm năm khó gặp một lần cũng không quá. Tuy thời gian tu luyện ngắn ngủi nhưng với Tồn Chân trong ngực cũng đủ để cậu nhìn thấu ảo giác trước mắt.
Giờ phút này trong mắt cậu, trước mặt nào có phải người đàn ông mặt chữ điền mà rõ ràng là hồ ly mặt chữ điền a! Lúc nãy thình lình thấy một cái đầu cáo lông xù xù xuất hiện trên thân người, thật sự đã dọa Tô Tiện nhảy dựng.
Mấu chốt là biểu tình của hồ ly này còn đặc biệt khó có thể hình dung. Đó là vẻ mặt tê liệt mang một loại thờ ơ với sinh tử không thể giải thích được, trong tự cao tự đại lại có chút tang thương.
Tô Tiện nghi hoặc, nhịn không được nghĩ, cáo trong thành phố đều trông giống vậy à? Không thể nào…… Này là có bao nhiêu chuyện xưa vậy ta……
Suy nghĩ của cậu chớp mắt đã bay xa, hồ ly tinh đối diện lại còn không biết chân thân của mình đã bị người ta nhìn thấu, vẫn tưởng rằng Tô Tiện không nói lời nào là do coi anh ta thành kẻ lừa đảo, vì thế tích cực chứng minh thân phận, ngay tại chỗ lấy giấy tờ ra.
Tô Tiện vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ cáo ở thành phố có lẽ đều hào phóng như vậy(?), thình lình nghe thấy anh ta nói “có giấy tờ” thì nháy mắt hoàn hồn.
Ánh mắt Tô Tiện nhìn về phía hồ ly tinh càng trở nên phức tạp hơn, thời buổi này thật đúng là quỷ quỷ quái quái gì đều có giấy tờ cả, bảo cậu sao mà chịu nổi. Mấu chốt là người ta lấy ra giấy tờ chứng minh công tác, cái này càng làm cho trong lòng Tô Tiện, người chưa thể mở tiệm, thật sự chua lòm.
Cậu nhìn kỹ giấy chứng nhận công tác của hồ ly tinh trước mắt, phía trên viết: Bộ quản lý Diệu Tinh, người đại diện Hồ Tàng.
Tuy rằng không quá hiểu người đại diện là nghề gì nhưng Tô Tiện vẫn biết show tìm kiếm thầm tượng là gì, các bạn trong trường cậu cũng thường nhắc tới một vài minh tinh yêu thích. Nhớ đến cậu hỏi vừa rồi của hồ ly tinh, Tô Tiện đã hiểu đại khái Hồ Tàng làm cái gì.
Cậu quyết đoán cự tuyệt không chút do dự: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Nói xong cậu xoay người đi về phía khác, chủ yếu là trong mắt cậu, chân thân của Hồ Tàng vẫn rất có lực ảnh hưởng, biểu tình không thể miêu tả kia thật sự đánh thẳng vào tâm hồn, làm cậu không nỡ nhìn trực diện.
Tổ sư gia tại thượng, cậu còn chưa tu hành đủ……