Trần Mục Kiệt: "Anh sinh ra tại thành phố Quang tinh cầu Quang Minh Chi Đế, có ba mẹ song toàn (còn sống), hai năm trước ông nội anh bị bệnh mất thọ 172 tuổi, bà nội anh mới vừa xuất viện vào hai ngày trước, ông bà ngoại thì đang nghĩ dưỡng tại tinh cầu nông nghiệp Hòa Bình. (Xin lỗi mọi người tác giả là đứa đặt tên phế).Cuộc đời anh có thể nói là trôi chảy chỉ là có một số kiếp nạn nhưng tất cả đều vượt qua được.
Năm 6 tuổi anh suýt chết đuối khi đi du lịch cùng với gia đình may mắn là có người cứu.
Năm 12 tuổi anh bị nhiễm virus cúm phổi A036 nhiều lần tiến ICU nhưng may mắn anh vượt qua.
Năm 13 tuổi trên đường đi học thì bị xe bay đυ.ng may mắn có robot bảo mẫu che chở, robot hỏng còn anh gãy 1 chân.
Năm 25 tuổi, anh bị người khác tố là sao chép luận văn suýt bị đuổi học nhưng may mắn bạn cùng phòng đã cứu anh.
Mà người hãm hại anh lại là đối thủ một mất một còn và bạn gái anh.
Đến bây giờ năm 28 tuổi anh cũng không đi tìm tình yêu mới không phải là vì anh còn yêu cô ấy mà là vì anh sợ mình phải thất vọng một lần nữa."
Anh Ba Hưng bên kia màn hình kinh ngạc trừng mất vì tất cả mọi đều mà Mộc Mộc nói đều đúng, ngoại trừ công an, cảnh sát thì sẽ không có ai có thể điều tra rõ ràng như thế.
Anh Ba Hưng: [Vậy mà đúng hết, anh thật sự biết bói toán].
Trần Mục Kiệt: "Nếu đúng là được rồi. Năm nay anh 28 tuổi đang định làm luận văn nghiên cứu sinh nhưng tôi khuyên anh nên chậm lại một năm tìm hiểu kỉ lưỡng về đề tài của mình rồi hả nộp nếu không sẽ công dã tràng.
Thứ hai nếu anh không trân trọng người bên cạnh thì đến tám năm sau anh mới có thể gặp lại người đấy nối lại tình xưa.
Người ta vừa là ân nhân của anh vừa yêu anh thật lòng, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho anh mà anh không biết trân trọng anh có đáng mặt đàn ông hay không?
Hơn nữa điều cuối cùng tôi muốn nói, ân nhân kia gì đó ơi con ngựa hai chân khó kím đàn ông hai chân thì đầy sao cậu phải vì một cái cây vừa thúi vừa xấu mà bỏ cả rừng hoa.
Nghe lời tôi đi dạo quảng trường, đi trung tâm thương mại, những nơi check in hot trend nhiều vô cậu sẽ thấy trai đẹp đâu đâu cũng có, cần gì phải chịu đựng cái tên thối hoắc này, cậu đau lòng hắn cũng có biết đâu.
Ngoan, cậu nên yêu bản thân mình nhiều hơn người xưa có câu mất rồi mới biết trân trọng, cậu cứ kệ cậu ta đi đừng quan tâm, thế nào Anh Ba của cậu cũng vác cái mặt mo đó đi tìm cậu."
Anh Ba Hưng: [Đ*t, người ta nói thà hủy bảy tòa tháp không phá một mối nhân duyên đó đại ca, anh lại bảo người thương của tôi bỏ tôi. Anh có còn là người không?]
Trần Mục Kiệt: "Cậu hỏi tôi vậy cậu không xem những việc cậu đối xử với cậu ấy có còn là người không? Chưa thấy ai mặt dày như cậu, tôi nói cậu biết người ta yêu cậu mới chiều chuộng cậu như thế nếu đổi lại là mẹ cậu thì cán chổi lên đầu cậu từ lâu rồi.
Ngay cả mẹ cậu còn chê cậu phiền thì cậu nên xem lại cái bản tính thối tha của cậu đi.
Chào, quyết thắng."
[Ha ha ha, xem bói còn không quên mỉa mai, thầy bói này cá tính quá].
Nhất Sinh Nhất Thế: [Cảm ơn anh, tôi hiểu mình hải làm gì rồi]. X3 pháo hoa.
Anh Ba Hưng: [Ơ khoan, cậu tin lời anh ta thật hả. Anh ta chỉ muốn phá chúng ta thôi.
Anh đợi đó tôi mà ế tám năm tôi sẽ làm antifan của anh tám năm]. X10 pháo hoa.
[Oa, vậy mà là thật à? Chẳng lẽ Mộc Mộc biết xem bói, không thể nào, xem bói không phải gạt người sao].
[Nếu Anh Ba Hưng tặng pháo hoa thì có thể Mộc Mộc đã nói đúng còn về việc tương lai thì cũng chưa chắc].
[Thôi đi bây giờ muốn biết thông tin không phải dễ, chỉ cần lên tường nhà trên Nam Viên thì không phải biết hết à].
[Làm ơn đi, chẳng lẽ cái gì cũng đăng lên Nam Viên sao? Mà Chính Phủ có quy định vị thành niên từ mười sáu tuổi trở lên mới được tham gia Nam Viên, người Tham gia Nam Viên phải dùng tin tức căn cước công dân mới đăng kí được đó].
[Đúng rồi, Mộc Mộc tính ra việc trước 16 tuổi mà, tuy tương lai không biết như nào nhưng có thể tin Mộc Mộc nói đúng khoảng 60%].
Anh Ba Hưng: [Tôi là định viết luận án nghiên cứu sinh để nộp trong năm nay, việc này chỉ là dự định tôi chưa từng nói với ai cả.
Tôi sẽ tìm hiểu kỉ rồi quyết định đến lúc đó tôi sẽ đăng thông báo cho mọi người biết, nếu là thật thì x20 pháo hoa cảm ơn Mộc Mộc.
Mộc Mộc cậu còn tính ra gì nữa không?]
Trần Mục Kiệt: "Ngoài chuyện tình trắc trở thì cuộc đời cậu rất trôi chảy, dù có gặp chuyện nhưng rất nhanh sẽ vượt qua được. Cái này cũng là nhờ mẹ cậu hay làm việc thiện, quyên góp từ thiện, làm việc công ích nên cậu mới được hưởng lợi đó. Về cảm ơn ba mẹ cậu đi.
Về đường con cái thì cậu với mối tình sau tám năm mới gặp có được hai trai một gái, tất nhiên giờ nhờ tôi cậu cũng sẽ bớt tốn tám năm.
Cái gì cũng có giá của nó nếu các cậu xác định quan hệ trong năm nay, rồi kết hôn thì trong vòng tám năm sẽ không thể có con, như vậy cũng tốt ân nhân kia sẽ có thời gian phát triển sở thích của bản thân.
Như vậy hai người sự nghiệp song thắng gia đình hòa thuận ân nhân của cậu sẽ không phải vì đau khổ vì tình mà tinh thần sa sút dẫn đến sức khỏe suy yếu.
Ba đứa con của cậu sinh ra sẽ cũng khỏe mạnh, tất nhiên tương lai là có thể thay đổi Anh Ba Hưng nhờ lời khuyên của tôi mà tiến tới hôn nhân với ân nhân của mình không phải vì viễn cảnh tương lai đã được dự đoán.
Mà đơn giản là anh ta đã có tình cảm với cậu chỉ là do nỗi ám ánh từ mối tình trước quá lớn và anh ta bận công việc, nói tóm lại là do bị che mờ mắt nên không nhận ra.
Cậu đừng suy nghĩ tiêu cực cũng đừng nghe những lời khuyên ba láp ba xàm xung quanh, anh ta có tính cách gì cậu hiểu nhất, có đúng hay không?
Nên những người xung quanh chỉ là ganh tị với cậu thôi, nếu có người nói những điều không hay cậu phải nói ngay với anh ba để anh ta xử lý.
Yên tâm cái miệng như pháo đốt của anh ấy sẽ bảo vệ được tình yêu của hai người.
Chúc hai người năm trăm năm hạnh phúc."
Nhất Sinh Nhất Thế: [Tôi hiểu rồi, cảm ơn Mộc Mộc]. X10 pháo hoa.
Anh Ba Hưng: [Anh yên tâm tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt ngoan của tôi].