Nhật Kí Công Lược Của Hoa Nhỏ

Chương 2

Dương Tự đợi lúc lâu, cũng chẳng thấy người kia nói chuyện liền suy nghĩ lung tung, càng suy nghĩ càng tạo ra nhiều suy nghĩ đáng sợ. [Sao hắn không nói chuyện? Hắn bệnh câm? Hắn bị người ta cắt lưỡi trả thù? Có khi nào hắn định cắt lưỡi mình gắn vào lưỡi hắn không? Không phải chứ nơi đây nhiều người vậy hắn muốn cắt lưỡi ai nơi này không được sao phải là mình chứ.]

Suy nghĩ lung tung một lúc nhưng không gian giữa 2 người vẫn trầm lặng.

Người kia bỗng mở lời.

"Nói thật sẽ được khoang dụng bằng không sẽ bị trừng trị thích đáng."

Giọng trầm trầm vang lên, làm không khí tăng thêm căng thẳng.

Nghe vậy Dương Tự đứng lên đi đến gần Tần Chính chỉ khi còn cách khoảng 3 bước chân "Pịch" cậu quỳ xuống.

"Vương gia, tha mạng ta sai rồi."

Thấy cậu quỳ xuống làm hắn bất ngờ.

"Nói ta nghe xem?"

"Ta thật ra là nam nhân, hôm nay là đại hôn nhưng tỷ tỷ ta bị bỏ... À không bị người ta bắt cóc rồi, phụ thân lại không dám làm lỡ thời gian nên muốn ta thay tỷ gã đi sau này tìm được tên bắt cóc đưa tỷ tỷ về sẽ hoán đổi lại."

Tần Chính nhìn người đang quỳ gối vẫn che lụa đỏ khoé miệng khỏi khỏi nhếch lên.

[Sao lại ngu ngốc vậy?] Vừa nghe thiếu niên nói xong ý nghĩ này liền hiện lên trong đầu hắn. Sau đó hắng giọng nói.

"Ngươi đứng lên đi."

Nghe được người ân xá, Dương Tự vui vẻ đứng lên.

"Đa tạ vương gia tha mạng, ta vừa nhìn người đã biết người là người tốt không so đo chuyện nhỏ nhặt, khuôn mặt người còn rất anh tuấn."

[Nói vậy chứ nãy giờ, khi được hắn cho miễn quỳ mới thấy được mặt hắn chứ trước đó khi hắn vào mình toàn nhìn giày thêu, hắn áp bực vậy sao dám nhìn.]

Nghe thiếu niên nói Tần Chính cũng không nói gì, đứng dậy, giơ tay cầm lấy giá vén tấm lụa đỏ lên.

Tấm lụa vừa được vén lêи đỉиɦ đầu thiếu niên, khuôn mặt của thiếu niên lộ ra làm người trước mặt cậu sững người.

[Không tồi, tuy là nam nhân có chút ngốc nhưng ông trời lại bù cho khuông mặt khá xinh đẹp.]

"Nếu đã giả vờ thì giả vờ đi tỷ tỷ của người lúc nào về có thể đổi lại nhưng..." Nói tới đây hắn làm vẻ mặt tức giận nhìn cậu.

"Chuyện Dương gia lừa gạt ta không thể bỏ qua, nếu ta bỏ qua chuyện này quả thật không còn mặt mũi nào nữa, không biết vương phi định giải quyết thế nào?"

[Có vẻ một số lời đồn là đúng.] Vừa nghĩ cậu vừa gật gật đầu.

"Ta có thể bồi thường bằng của hồi môn này, vương gia cứ lấy đi."