Bốn năm sau, thành phố Bắc Thanh, tầng hầm phủ Phủ Viên.
Yên Linh tỉnh dậy trong căn phòng không một tia sáng, trong đầu vẫn vang vọng giấc mơ kinh hoàng mà nàng đã mơ đi mơ lại không biết bao nhiêu lần—
Ngày đó, Kỳ Yên Châu chĩa súng vào nàng nói: “Nhóc, cho tôi một lý do để không gϊếŧ em.”
“Ông... ông nội của cô... không cho phép.”
Kỳ Yên Châu nghe vậy liền bật cười như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. “Tôi không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời ông đâu.”
Nói xong, cô bóp cò.
Yên Linh lúc đó đã run rẩy như cầy sấy, nhưng trong đầu vẫn kiên định một suy nghĩ: nàng phải sống, phải cứu mẹ.
Sau đó, Yên Linh xoay người giật lại khẩu súng, trước khi mọi người kịp phản ứng, nàng đã đoạt được khẩu súng lục, nhắm thẳng vào đầu Kỳ Yên Châu.
Con gái của sát thủ chuyên nghiệp, từ nhỏ đã được tôi luyện, tuyệt đối không phải là một kẻ yếu đuối.
Có lẽ đó cũng là lý do mà Kỳ Cận Vận chọn Yên Linh.
Nhưng không ngờ, Kỳ Yên Châu lại cười. “Thú vị đấy! Em định làm gì, nhóc con?”
“Cô hứa không gϊếŧ tôi, tôi sẽ tha cho cô.”
“Hahaha! Cho dù tôi có hứa với em, nhưng chỉ cần em hạ súng xuống, tôi lật lọng thì sao?” Kỳ Yên Châu thấy cô bé này thật sự quá ngây thơ.
Ngây thơ đến mức ngu ngốc.
Ông nội mang một đứa ngu như vậy đến bên cạnh cô làm thú cưng, rốt cuộc có ý đồ gì?
Ông lão còn từng nói, cô bé này không đơn giản, nếu không, con trai con dâu ông đã không đến mức phải bỏ mạng. Nhưng cụ thể cô bé đóng vai trò gì trong sự kiện đó, ông nội chưa từng tiết lộ.
Kỳ Yên Châu nhìn nàng với vẻ thích thú.
Ánh mắt và giọng nói của Yên Linh kiên định như nhau. “Tôi tin cô.”
Kỳ Yên Châu ban đầu đã có ý định gϊếŧ nàng, nhưng vì ánh mắt và lời nói của nàng mà dần thay đổi.
Cô khẽ gật đầu: “Được, tôi cho em một cơ hội sống.”
Yên Linh quả thật từ từ hạ súng xuống.
Ngay khoảnh khắc nàng hạ súng, các vệ sĩ bên cạnh Kỳ Yên Châu lập tức lao tới, đè cô gái mười bốn tuổi xuống đất, sau đó không thương tiếc mà đấm đá.
Yên Linh chỉ có thể bảo vệ đầu mình, những bộ phận khác thì chịu trận, cuối cùng co rúm như con tôm chịu đựng trận đòn như bão tố.
“Đủ rồi.” Kỳ Yên Châu ra lệnh, bạo lực lập tức dừng lại.
“Đem nó nhốt vào l*иg của Vân Đóa, sáng mai nếu nó còn sống thì giữ lại mạng cho nó.” Cô bình thản ra lệnh.
Như thể đó là một chuyện không đáng bận tâm.
Vậy, cô cũng không thể coi như nuốt lời. Cô thực sự đã cho nàng một “cơ hội” sống.
Cơ hội đó có nghĩa là: có thể sống, cũng có thể chết.
Cơ hội chết rất thảm, xác suất cao hơn nhiều.
Có lẽ đến sáng mai, thậm chí còn không thu lại được một cái xác toàn vẹn.
Bởi vì Vân Đóa là một con hổ Bengal thuần chủng, chưa trưởng thành, nhưng rất tàn bạo, ngang ngửa với sư tử hay báo săn trưởng thành.
Trước đó không lâu, nó thậm chí đã xé nát con báo Mỹ mà Kỳ Yên Châu yêu thích nhất.
Kỳ Yên Châu đã nhốt nó vào địa lao để trừng phạt.
Mấy ngày rồi nó chưa được ăn gì.
Thuộc hạ của cô đều hiểu rõ, đây nào phải cho cô bé cơ hội sống, mà là đem nàng đi làm mồi cho Vân Đóa.
Khi Yên Linh bị đưa đến trước l*иg, nàng mới ngộ ra.
Nàng bám chặt bên ngoài l*иg, gào khóc phản kháng điên cuồng, tiếng than khóc đau thương của nàng làm những tên tay chân máu lạnh cũng không khỏi động lòng.
Một cô gái đẹp như hoa sắp trở thành bữa ăn của hổ, e rằng chẳng còn mảnh xương nào.
“Đợi đã!”
Kỳ Yên Châu từ phía sau bước vào, Yên Linh còn tưởng mọi chuyện có chuyển biến, ánh sáng lại lóe lên trong đôi mắt nàng.
Nhưng không ngờ, cô chỉ lạnh lùng ném một con dao quân dụng Thụy Sĩ mini xuống đất trước mặt nàng. "Cũng không phải là không cho em chút vũ khí nào, dù sao em cũng đâu phải Võ Tòng."
Nói xong, cô bước dài rời đi, tay chân thuộc hạ cũng theo đó mà rời khỏi địa lao.
Yên Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi những tên tay chân chuẩn bị đến thu xác nàng, tất cả đều đứng ngẩn người.
Một con dao quân dụng Thụy Sĩ cắm thẳng vào tim Vân Đóa, xác nó đã cứng lại, máu chảy lênh láng khắp xung quanh.
Lúc này, Yên Linh trông cũng thật đáng sợ, màu đỏ của máu ngấm vào toàn bộ vai và lưng nàng.
Đám tay chân run rẩy mang nàng đến trước mặt Kỳ Yên Châu. Cô nhẹ nhàng nhướng mày nhìn cô gái toàn thân đầy máu, cũng có chút bất ngờ.
Có vẻ như nàng đã dùng bản thân làm mồi nhử, để Vân Đóa lao đến cắn nàng. Khi nó chuẩn bị xé xác nàng để ăn, nàng đã chớp lấy cơ hội và đâm chính xác con dao vào tim con hổ.
Chỉ có một cơ hội duy nhất.
Và cô gái này đã nắm bắt được nó.
"Tốt lắm, em có thể sống." Kỳ Yên Châu lạnh nhạt nói với Yên Linh.
"Gọi người chữa thương cho cô ấy." Cô lại ra lệnh.
Sau đó, Kỳ Yên Châu nhận lấy nhiệm vụ "thuần phục nàng" từ ông nội, và biến nàng thành thú cưng mới của mình.
Vậy nên suốt bốn năm qua, Yên Linh sống không khác gì địa ngục.
Nàng phải tập luyện với đám đàn ông thô kệch, với những người đàn bà không có 1% nữ tính, sống trong môi trường sinh tồn khắc nghiệt của kẻ mạnh. Lâu dần, trái tim nàng cũng trở nên lạnh nhạt và vô cảm.
Sau mỗi lần huấn luyện, nàng lại trở về căn hầm của mình. Nàng còn chẳng bằng một con thú cưng, thậm chí không thể xuất hiện đường đường chính chính.
Những vết sẹo trên người và nỗi đau trong lòng khiến cô gái mười tám tuổi này có tâm hồn "già cỗi" trước tuổi.
Nàng không thể quên được những lời Kỳ Cận Vận từng nói với mình:
"Mẹ cháu bây giờ vẫn ổn, ta giữ bà ấy ở một nơi bí mật và an toàn, ngay cả Yên Châu cũng không biết."
"Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, bà ấy mới không sao."
"Cháu phải học bản lĩnh, trở nên mạnh mẽ, ở bên cạnh Yên Châu, khiến con bé... yêu cháu, tìm lại những cảm xúc của con người."
"Chuyện này làm sao có thể... Cô ta căm ghét tôi đến tận xương tủy, tôi cũng vậy!" Yên Linh cảm thấy lão già này đúng là điên rồi.
"Chuyện này phụ thuộc vào bản lĩnh của cháu, nhưng ta nhìn người rất chuẩn, ta tin cháu có thể làm được." Ông ta vuốt ve chòm râu bạc của mình nói.
"Rồi sao? Sau khi cô ta yêu tôi, ông muốn tôi làm gì?"
Kỳ Cận Vận cười nhàn nhạt: "Đó không còn là việc của cháu nữa, ta sẽ khiến con bé tự tay gϊếŧ cháu."
"...Yêu tôi rồi gϊếŧ tôi sao? Ông là kẻ biếи ŧɦái à?"
"Cô bé, cháu chưa hiểu rồi."
"Đừng có làm bộ làm tịch!"
"Yêu cháu là để con bé cảm nhận được những cảm xúc mà con người nên có, đó là trải nghiệm cuộc sống không thể thiếu; Tự tay gϊếŧ cháu là để con bé loại bỏ điểm yếu của mình, người như chúng ta không thể có điểm yếu. Nếu có, thì tự mình loại bỏ nó, như vậy mới có thể trở nên bất khả chiến bại."
"Đồ điên!"
"Hahahahaha!" Kỳ Cận Vận cười lớn, như một kẻ điên thật sự. "Tất nhiên, nếu có cơ hội, cháu cũng có thể gϊếŧ con bé. Hoặc là gϊếŧ con bé, hoặc khiến con bé yêu cháu."
Thấy Yên Linh ngơ ngác không hiểu, ông ta giải thích thêm: "Nếu con bé dễ dàng bị một con thú cưng gϊếŧ như vậy, thì con bé cũng không xứng đáng ngồi vào vị trí người đứng đầu nhà họ Kỳ."
Yên Linh thực sự không thể hiểu nổi tư duy và logic của lão già điên này. "Ông không lo rằng sau khi tôi trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ bỏ lại mẹ mình mà trốn thoát sao? Dù sao ở lại đây, cuối cùng cũng chỉ là một con đường chết."