Doãn Bắc Bắc khựng lại, lộ vẻ do dự, một lần nữa nhìn về phía Tang Đồ.
Cô ấy cũng không nhận ra, khi gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên của cô ấy là tìm sự giúp đỡ từ Tang Đồ.
"Đúng là anh ta." Tang Đồ phồng má, gật đầu thật mạnh.
Kịch bản đã viết vậy, hơn nữa cô cũng không nhìn thấy lỗi, tên này đừng hòng thách thức tính chuyên nghiệp của cô!
Giữa hai người, Doãn Bắc Bắc quả quyết lựa chọn tin tưởng Tang Đồ.
Cô ấy lần nữa nhìn về phía Trần Hủ, khí thế bừng bừng.
Lúc này không biết ai nhỏ giọng hỏi một câu: "Bạn trai của cô, cô không nhận ra sao?"
"Tôi chỉ chơi với anh ta thôi, 48 tiếng rồi không gặp, ai mà nhớ nổi mặt anh ta thế nào chứ!" Doãn Bắc Bắc nói vô cùng thản nhiên.
Trong chớp mắt ánh mắt đổ dồn vào Trần Hủ đều đổi sắc.
Doãn Bắc Bắc ăn mặc và khí chất, nhìn một cái là biết xuất thân từ hào môn đỉnh cấp, khác xa với những danh viện giả dùng hàng xa xỉ phẩm mà thành.
Mọi người thầm cảm thán: Chậc chậc chậc! Ăn bám đã đành, còn nɠɵạı ŧìиɧ, thật biết chơi!
Trần Hủ dù đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn cảm thấy nóng rát trên mặt.
"Tôi thật sự không phải... các người đừng đến tìm tôi." Anh ta không để ý những chuyện khác, chỉ muốn rời đi.
Thấy anh ta muốn chạy, những người có mặt làm sao chịu để yên, có lý nào ăn dưa mà chỉ ăn được một nửa?
"Vị tiên sinh này, anh bỏ khẩu trang và kính râm xuống cho chúng tôi xem là được rồi!"
"Đúng rồi, chuyện đơn giản vậy, anh sống chết không chịu lộ mặt, chẳng lẽ là chột dạ?"
"Tôi sớm đã thấy kỳ quái rồi, người bình thường ra ngoài ăn cơm ai lại che kín thế này?"
"Làm kẻ trộm thì chột dạ thôi!"
Chớp mắt lối ra trước mặt Trần Hủ đã bị chặn kín, Doãn Bắc Bắc nhanh tay, chộp tới trước mặt anh ta.
Kính râm "bốp" một cái, rơi xuống đất, Trần Hủ vội vàng giơ tay che mặt, ai ngờ chân lại bị người ta ngáng, vấp một cái, ngã về phía tấm thảm đỏ.
"Tiên sinh, xin đừng làm bẩn thảm đỏ riêng của đại tiểu thư chúng tôi."
Một nhân viên phục vụ điển trai mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy Trần Hủ, sau đó vô tình giật luôn khẩu trang của anh ta xuống.
Cả quá trình, nhất định không để Trần Hủ đυ.ng đến thảm đỏ một chút nào.
"Đúng là Trần Hủ!"
"Thật sự là anh ta!"
"Đồ cặn bã! Tôi khinh!"
Trong nhà hàng bùng nổ tiếng kinh hô, có mấy ánh đèn chớp chớp, chụp rõ gương mặt anh ta.
Sắc mặt Trần Hủ rất khó coi, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.