Tạ Ly từ tốn nói:
"Dự án khu du lịch văn hóa này vốn không cần đầu tư nhiều tiền như vậy, chính quyền địa phương đã bị cuốn vào kế hoạch rút tiền của Tập đoàn Vạn Linh do Trang Yến Phi và Giang Thụy Cần bày ra."
"... Tôi hiểu rồi."
Levin khẽ gật đầu.
"Nhưng Tiếu Tiếu này, phía chính quyền có lẽ chỉ quan tâm đến việc có thể nhận được bao nhiêu vốn đầu tư. Nếu khoản đầu tư 500 triệu bị họ nói thành 2 tỷ để báo cáo với các cô, chính quyền tính tổng sổ, nếu trong 2 tỷ đó vẫn có 500 triệu được đầu tư vào khu du lịch văn hóa, thì số tiền còn lại chi tiêu thế nào, bị rút ra như thế nào, đối với chính quyền địa phương có liên quan gì đâu?"
Tạ Ly trầm ngâm một lúc:
"Anh đã đi xem qua dự án đó chưa?"
Levin do dự gật đầu.
Thời trung học của anh ta đã trải qua ở Kỷ Châu - nơi trực thuộc Di Châu, cha anh có nhiệm kỳ dài nhất ở Kỷ Châu, nên khu vực Kỷ Châu và Di Châu cũng là nơi có nhiều mối quan hệ của gia đình anh.
"Vậy anh hẳn phải biết, nếu xây dựng khu du lịch văn hóa ở vị trí địa lý đó, gần như có thể chắc chắn, sau vài năm sẽ trở thành dự án treo.
Bởi vì đường xá chưa được sửa sang, giao thông không thuận tiện, làm sao có thể có nhiều du khách đến tham quan khu văn hóa, du lịch, lưu trú và tiêu dùng ở địa phương được?"
Levin đại khái đã hiểu ý cô.
"Năm đó chính quyền báo cáo hai dự án thu hút đầu tư, thực ra theo tính hợp lý của quy hoạch, đáng lẽ phải khởi động dự án đường thu phí trước.
Chỉ là vì Trang Yến Phi và Giang Thụy Cần muốn rút được nhiều tiền hơn từ Vạn Linh, vì lợi ích cá nhân, nên đã chọn dự án khu du lịch văn hóa.
Tôi gần như có thể khẳng định, sau khi hoàn thành dự án sẽ không đạt được hiệu quả mà lãnh đạo địa phương mong muốn.
Họ chỉ nghĩ có thể triển khai được một dự án thì cứ làm một dự án, nhưng những năm gần đây họ hoàn toàn không tìm được đối tác hợp tác cho dự án đường thu phí, bởi vì đối tác không thấy khả năng có lượng xe cộ lớn trên đường trong tương lai, cũng vì dự án khu du lịch văn hóa này chậm khởi động.
Dưới hai áp lực này, chính quyền địa phương quyết định đứng về phía Tập đoang Lục Giang của Giang Thụy Cần."
"Vậy em có phương án hợp lý nào không?"
Tạ Ly đưa tách trà lên môi, dừng lại một chút, sau đó nói với giọng kiên định:
"Để chính quyền địa phương ủng hộ chúng ta từ bỏ dự án du lịch này trước.
Tôi sẽ cử người đến lại, giành lấy dự án đường thu phí. Dự án đường có số vốn đầu tư nhỏ, tôi có thể phê duyệt nhanh hơn."
Levin khẽ gật đầu, nhưng anh vẫn muốn thêm một chút ưu thế cho mình khi đi đàm phán với địa phương:
"Tiếu Tiếu này, ban đầu Giang Thụy Cần đúng là đã kết nối được với lãnh đạo Di Châu trong một bữa cơm của tôi.
Tuy sau đó anh ta có nói với tôi về chuyện này, nhưng lúc đó nghe nói hai người sắp kết hôn rồi, làm sao tôi nghĩ đến sẽ có nhiều biến số về sau như vậy."
"Sau khi người phụ nữ Trang Yến Phi đó can thiệp vào dự án này, đã làm cho lãnh đạo địa phương rất vui lòng.
Cô ta đã xây một trường tiểu học Hy Vọng trong núi ở địa phương, còn nhân danh Vạn Linh quyên góp không ít tiền cho ủy ban thôn của khu du lịch địa phương.
Lần trước tôi nghe một lãnh đạo Di Châu đến Bắc Kinh nói... phu nhân của Vạn Linh này thật là người đẹp tâm thiện, dân làng đều coi cô ta như nữ Bồ Tát…
Phương án giải quyết cuối cùng này của em tôi đồng ý, nhưng tôi cũng có một đề xuất nhỏ."
Để giành được nhiều ưu thế đàm phán hơn, Levin cố ý miêu tả sinh động hình ảnh tốt đẹp của Trang Yến Phi ở địa phương như vậy, với hy vọng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu thắng của Tạ Ly.
"Anh nói đi."
"Em cũng đi một vòng ở địa phương, tốt nhất cũng quyên góp một ít tiền cho dân làng, hoặc quyên tặng một bức tượng gì đó cũng được, để giành lại một chút danh tiếng cho Vạn Linh của các em ở địa phương.
Người dân không oán trách nữa thì lãnh đạo tự nhiên sẽ dễ chấp nhận hơn một chút."
"Tôi nghĩ không cần thiết."
Tạ Ly kiên định trả lời.
Sắc mặt Levin hơi thay đổi, nghĩ trong lòng không biết có phải vì nghe Trang Yến Phi làm gì cô ấy lại không muốn làm điều đó không? Ôi, phụ nữ rốt cuộc là phụ nữ, mãi mãi cảm xúc là trên hết.
"Là thế này Levin, tôi không giống Trang Yến Phi cho lắm."
Tạ Ly hơi điều hòa giọng:
"Tôi tin tưởng câu cho cá không bằng dạy cách câu cá."
"Nếu dự án đường có thể khởi động, tôi cần đến cắt băng thì sẽ đến cắt băng. Nếu tôi tự thấy có chỗ cần quyên góp, tôi cũng sẽ quyên góp.
Nhưng Vạn Linh là doanh nghiệp, không phải tổ chức từ thiện, tôi và cách nghĩ của cha tôi năm đó cố ý nuông chiều Trang Yến Phi hoàn toàn khác nhau."
Cô nhớ đến một bức ảnh thông cáo tuyên truyền mà Trang Yến Phi phát hành trong tập đoàn năm ngoái: Cô ta đứng uy nghi, cao quý giữa một nhóm dân làng mộc mạc và lãnh đạo địa phương, phía sau là bia đặt móng treo vải đỏ của trường tiểu học Hy Vọng, mà trong ảnh chiếc túi da đà điểu cô ta đeo trên tay có giá trị hoàn toàn có thể xây được bốn năm trường tiểu học Hy Vọng.
Còn có việc cô ta thường xuyên kéo cha mình ăn mặc sang trọng, đồ cao cấp đầy người đi tham dự các buổi dạ tiệc từ thiện thời trang, vung tiền như rác, chỉ để mỉm cười duyên dáng trước mọi người và phương tiện truyền thông, tận hưởng cảm giác được bao quanh bởi ánh đèn flash như ngôi sao.
"Tôi tin rằng điều dân làng khao khát không phải là sự bố thí đơn giản, mà là con đường giúp họ làm giàu. Một khi con đường được xây dựng xong, bọn trẻ có thể rất thuận tiện đi ra khỏi núi, đến trường huyện học tập, tại sao phải ở mãi trong núi sâu?"
Sắc mặt Levin chợt nghiêm túc, anh ta cuối cùng đã nhận ra Tạ Ly rốt cuộc là người lãnh đạo có phong cách khác với Tạ Vạn Linh.
"Levin, phương án này đã là nhượng bộ lớn nhất mà tôi nghĩ tôi có thể làm được, nếu không kiện tụng thì tôi nhiều nhất cũng chỉ bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng, số tiền còn chưa đến một phần mười của việc khởi động dự án đường."
Levin hơi điều chỉnh sắc mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa:
"Tiếu Tiếu, em thật sự khác với cha em. Theo như em nói, anh sẽ đi giúp em việc này, Di Châu coi như là nửa quê hương của tôi, có thể làm được việc gì đó cho quê hương, cũng là điều tôi nên làm."
Trên gương mặt Tạ Ly cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng:
"Tôi biết tìm anh là phù hợp nhất."
Nói xong, cô bấm một cái chuông điện trên bàn trà, phục vụ mỉm cười mời hai người đến phòng ăn nhỏ bên cạnh.
Sau bữa cơm, Levin một tay khẽ lắc ly rượu vang đỏ, vừa nghe tiếng đàn cổ du dương, uyển chuyển dưới cổ tay trắng ngần của một phụ nữ mặc áo Đường trang sau bức rèm tre, vừa lén quan sát Tạ Ly.
Cô đã dần thoát khỏi vẻ ngây thơ của thiếu nữ trong ký ức thời trẻ, gương mặt nhìn vẫn trong trẻo, kiều diễm, giữa mày và khóe mắt luôn mang một vẻ kiêu sa quyến rũ.
Tuy những năm gần đây trải qua rèn luyện và biến cố khiến cô trông có vẻ trầm ổn và khí chất mạnh mẽ, nhưng cô vẫn có một sức hấp dẫn đặc biệt, đó là khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô đều có chút không nhịn được muốn thách thức, chinh phục cô...
... Hoặc tâm đầu ý hợp để bị cô chinh phục.
Và những biến cố mà cô trải qua trong năm qua, lại khiến người ta không nhịn được mềm lòng, tò mò, không nhịn được muốn dò xét xem dưới bộ giáp kiên cường kia có phải đang giấu đi sự mong manh và mềm yếu khiến người ta không ngừng thương yêu không.
Vài ly rượu trôi qua, Levin buông bỏ vẻ mặt ôn hòa, thấp thoáng được rèn luyện qua nhiều năm trong thể chế và được cha dạy dỗ tận tình, ánh mắt nhìn Tạ Ly dần trở nên sắc bén, đáy mắt cũng dần sâu thẳm.
"Tiếu Tiếu, hơn nửa năm nay, tâm trạng em thế nào rồi? Còn nhớ tới tên khốn Giang Thụy Cần đó không?"
Tạ Ly mỉm cười:
"Nếu việc này kết thúc, thì hoàn toàn không cần gặp anh ta nữa."
Levin cảm thấy một tia hy vọng, bắt đầu có ý vô ý dẫn chủ đề sang đời tư của cô.
"Lần trước ở tiệc sinh nhật An Mạn, tôi thấy sắc mặt em không tốt, lại vội vàng bỏ đi.
Có phải những người trong giới giải trí mà vị quản lý cấp cao dưới quyền em và Giang Thụy Lâm dẫn đến quá tầm thường, khiến em cảm thấy không thoải mái không?"
Trước đó trong một bữa tiệc, anh ta nghe Giang Thụy Lâm nói một cách thoải mái rằng, đặc biệt muốn giới thiệu vài mỹ nam trẻ cho Tạ Ly, bảo đảm khiến cô sớm quên đi tên khốn Giang Thụy Cần.
Tuy nhiên khi Tạ Ly nghe câu hỏi của anh ta, toàn thân run lên.
Cô nhớ đến bộ dạng của Bạch Địch Phi tối hôm đó, trong lòng vẫn không kiềm chế được dâng lên từng đợt đau đớn.
"Đâu có, ha ha. Anh không thấy họ rất thú vị sao? Đều là bạn bè, cùng nhau làm cho không khí sôi động thôi mà."
Levin hơi sửng sốt, nghe ra một chút bất thường từ trong lời nói của cô.
"Chờ việc này kết thúc, tôi đưa em đi dạo một vòng, giải khuây không nhất định phải tầm thường như họ, cũng có nhiều cách tao nhã."
Tạ Ly cúi đầu mỉm cười.
*
Chu Tử Tây thông qua thư ký sắp xếp cuộc điện thoại với Tạ Ly, vừa mở đầu đã hào hứng báo cáo:
"Chủ tịch Tạ, cảm ơn chị đã giao cho Lục Tổng sắp xếp, để Trình Lộ và hai nghệ sĩ khác dưới quyền tôi có cơ hội đại diện cho game của chúng ta! Năm nay chỉ dựa vào mấy đại diện này thôi, lợi nhuận của Giải trí Tinh Động có thể tăng gấp đôi!"
"Nước không chảy khỏi ruộng ngoài."
Tạ Ly mỉm cười, không tiện nói gì thêm.
"Đương nhiên, tuy việc này đối với Trình Lộ mà nói phí đại diện hơi thấp hơn giá thị trường của cô ấy, nhưng dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy rất vui lòng đóng góp cho Vạn Linh chúng ta!
Đối với hai người kia mà nói, lượng khách hàng game của chúng ta lớn như vậy, đây thật sự là một cơ hội tuyệt vời để lộ mặt. Tôi thay mặt Tinh Động chúng ta cảm ơn sếp!"
"Rất tốt, các cô hãy cố gằng nhiều hơn."
Chu Tử Tây bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch bước tiếp theo của cô ta, nói đi nói lại vẫn là hy vọng tập đoàn có thể phê duyệt thêm một số vốn cho cô ta, để có thể tham gia đầu tư một số dự án phim ảnh, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tiếp tục nâng đỡ những nghệ sĩ dưới trướng.
Tạ Ly không bày tỏ ý kiến, hắng giọng:
"Lần trước gặp hai nghệ sĩ trẻ của công ty chúng ta, bây giờ phát triển thế nào rồi?"
Chu Tử Tây chợt nhớ ra Tạ Ly đã gặp Bạch Địch Phi và Jordan, lần trước còn đặc biệt gọi điện thoại quan tâm xem hai người họ có được vai trong phim của đạo diễn Hoàng không.
"Hai người họ đều phát triển không tệ, Jordan tôi sắp xếp cho cậu ta một show âm nhạc giải trí, thằng bé này, EQ cao, thích hợp lên show giải trí, hiện tại độ nổi tiếng không tệ.
Còn về Bạch Địch Phi... cậu ta tuy đã lên phim của đạo diễn Hoàng, phát triển cũng không tệ, đánh giá của giới về diễn xuất của cậu ta cũng càng ngày càng tốt, nhưng mà..."
Chu Tử Tây trước tiên là muốn nói lại thôi, dường như đang tính toán nói những điều này với Tạ Ly có thể trực tiếp hay gián tiếp thu được lợi ích gì không, hoặc có thể khiến Tạ Ly càng công nhận năng lực của cô ta không.
Nhưng Chu Tử Tây tuy có nhiều tâm cơ, cũng chỉ là một người khao khát thành công gấp gáp, để lấy lòng Tạ Ly, cô ta có chút không kiêng kỵ gì.
"...Nhưng cậu ta thời gian trước không biết tại sao, hỏi tôi... hỏi tôi có thể chấm dứt hợp đồng không, khiến tôi tức chết!
Tôi thật khó hiểu, hợp đồng này vừa mới thực hiện chưa đầy hai năm, tôi vừa mới đầu tư cho cậu ta nhiều nguồn lực như vậy, làm sao có thể để cậu ta đi?
Tôi khuyên nửa ngày, lại suýt lật bàn, cuối cùng mới khuyên cậu ta ở lại!
Tôi nói với sếp, công việc này của tôi không phải người bình thường có thể làm được, việc dơ bẩn, mệt mỏi, trong ngoài không được làm người tôi đều phải làm, không cẩn thận nghệ sĩ tự mình vất vả bồi dưỡng lên giống như quả đào trồng tốt rồi bị người khác..."
"Cậu ta lấy lý do gì để chấm dứt hợp đồng?"
Tạ Ly nín thở.
"...Ừm... khụ, cậu ta chỉ tìm một cái cớ bậy bạ, chắc chắn là có công ty quản lý khác câu kéo cậu ta rồi..."
"Cái cớ gì?"
Lúc này Chu Tử Tây hơi hối hận vì đã nói những chuyện này, nhưng cô ta đã từng quyết tâm, tuyệt đối không thể dễ dàng lừa gạt vị chủ tịch mới nhậm chức này, bởi vì những qua lại riêng tư trước đây của cô ta với Trang Yến Phi, vốn dĩ độ tin cậy của cô ta đã xuống thấp.
"Ừm... cậu ta nói... cậu ta nói tối hôm đó ở hội sở, cậu ta có thể nhìn ra sếp muốn gạ gẫm cậu ta, cậu ta nói vạn nhất sếp và tôi cùng ép cậu ta, cậu ta không phòng bị kịp, cậu ta bán nghệ không bán thân, nên... vẫn là rời đi thì tốt hơn... Sếp nói xem đây là lời nói bậy bạ gì chứ!"
"..."
"Nhưng thằng bé này chỉ là lẩm bẩm có bệnh trong đầu thôi, sếp đừng để ý nhé, em nói với sếp, mấy đứa trẻ xuất thân từ nghệ thuật đều như vậy..."
Tạ Ly tức giận nhắn tin cho Bạch Địch Phi:
[Tại sao cậu nói tôi muốn gạ gẫm cậu?]
Qua nửa ngày cô nhận được trả lời:
[Bệnh đều được chị chữa khỏi rồi, chị còn không thừa nhận gạ gẫm tôi?]
Tạ Ly tức đến nghiến răng, như dã thú bị nhốt đi qua đi lại trong văn phòng.
Suy nghĩ nửa ngày, cô gọi điện cho lão Lục:
"Lần trước tôi nói với anh phương án marketing đó, bây giờ có làm tốt không?"
Lão Lục hơi cảm động, Chủ tịch Tạ quả nhiên đối với công việc liên quan đến hợp tác V-Corp, việc dù lớn hay nhỏ, đều cực kỳ coi trọng.
"Chủ tịch Tạ, rất nhanh sẽ xong thôi, đợt đầu tiên, sản phẩm quảng cáo tuần sau sẽ ra, đến lúc đó tôi sẽ mang mẫu đến văn phòng của sếp..."
"Tuần sau tôi không chắc ngày nào cũng ở văn phòng, thế này đi, tôi để trợ lý liên hệ với anh, để cậu ấy mang mẫu đến nhà tôi."
"... Được ạ."
Lão Lục nghĩ thầm, sếp thật là tận tâm với công việc, chỉ là mẫu này... để ở nhà có hợp lý không?