Ái Nghiện

Chương 4: Bị lợi dụng

Tạ Ly không biết mình đã ngủ mê mệt bao lâu, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô bò dậy khỏi giường.

Đứng ở cửa là Bạch Địch Phi, anh mặc áo phông rộng trên người, trông cao lớn bất thường, tóc có lẽ vừa mới gội còn ướt sũng, tay cầm điện thoại của Tạ Ly.

"Xin lỗi nhé, tối qua làm chị uống nhiều quá."

Tạ Ly nhận lấy điện thoại, cô vẫn còn ấn tượng một chút về tối hôm qua, nghiêm túc mà nghĩ thì không thể nói mình bị người khác hại.

"Tôi tuy tửu lượng kém, nhưng cũng chưa bao giờ say thành ra như vậy, rốt cuộc rượu của cậu có thành phần gì vậy? Không phải kiểu "rượu mất thân" gì đó chứ?"

Người đối diện có vẻ hơi căng thẳng, anh nói chị chờ một chút, rồi chạy vội chạy về nhà mình lấy một lon đồ uống tối qua, chìa mặt có chữ cho Tạ Ly xem.

Tạ Ly nhìn độ cồn, 1,9%.

"Sao lại chỉ có 1.9%?" Tạ Ly kêu lên kinh ngạc.

Bạch Địch Phi có vẻ hơi ngại ngùng nói:

"Hãng rượu này nồng độ không cao, trước khi tôi làm đại diện đã nghiên cứu qua rồi, là một dòng sản phẩm mới phù hợp với giới trẻ của một công ty niêm yết, bên trong có lẽ là pha với rượu vang cơ bản, chúng ta uống cứ như uống nước ngọt, không ngờ chị Tiếu Tiếu chỉ uống hai lon mà đã say như vậy. Chúng tôi đều nghi ngờ chị giả say, nhưng trông chị lại không giống."

Tạ Ly nhìn tên công ty niêm yết đó một cái, đột nhiên trong lòng hiểu ra. Cô có thể chất không hợp với rượu vang, uống một chút rượu vang là dễ say, vốn tưởng đó là nước ngọt pha vodka, không ngờ lại là pha với rượu vang, còn có bọt khí nữa.

"Nhưng đôi khi người ta say hay không cũng chịu ảnh hưởng của tâm trạng, tình cảm." Bạch Địch Phi nói đầy ẩn ý, giọng nói nghe ra vừa muốn tự thanh minh thêm một chút, lại có ý dò hỏi.

Tạ Ly biết chuyện tối hôm đó ở khu vui chơi hơi khó giải thích, nên quyết định bỏ qua chuyện mình tình cờ say rượu với anh.

"Chị đói không? Lát nữa cùng xuống dưới ăn bát mì nhé." Bạch Địch Phi chân thành mời.

Tạ Ly do dự một chút rồi vẫn đồng ý.

Hai người trước sau đi vào thang máy, trạng thái im lặng như những người bạn cũ đã ở bên nhau nhiều năm.

Vừa ra khỏi cổng dân cư, Tạ Ly cảm thấy có gì đó không ổn. Phải nói thế nào nhỉ, giống như có mấy người ở gần đó, như đang lén lút nhìn họ. Cô kéo thấp cái mũ lưỡi trai xuống.

Ăn mì gần no, Bạch Địch Phi đột nhiên ngẩng đầu nói:

"Chị Tiếu Tiếu, trông chị say rượu vẫn rất dễ thương, hoàn toàn khác hẳn so với lúc bình thường gặp chị."

Tạ Ly cười khẽ, không nói gì.

"Nhưng rất kỳ lạ, lúc đầu chị trông vui vẻ ra phết, Jordan nói muốn nhờ chị đặt hộ đôi giày phiên bản giới hạn, chị vỗ ngực gọi điện ngay cho một người, nói tuần sau là cậu ta sẽ nhận được giày. Đúng rồi, chị đừng quên nhận tiền cậu ta gửi cho chị nhé."

"Nhưng khi chị ngủ lại khác, vừa ngủ vừa ôm chăn khóc thảm thiết, miệng còn không ngừng lẩm bẩm..."

Bạch Địch Phi quan sát thần sắc Tạ Ly, giọng dò hỏi vẫn dừng lại.

"Thấy chị uống say lại khóc như vậy, sợ chị xảy ra chuyện gì, nên tôi muốn ở trong phòng ngủ trông chị... sau đó cũng ngủ quên trên giường luôn."

Tạ Ly hiểu rõ điều anh không nói ra miệng, liền bình tĩnh thành thật nói:

"Gần đây người thân của tôi mới mất, tôi vẫn đang điều chỉnh tâm trạng, nên trạng thái không tốt lắm, tối qua thấy tôi tệ quá."

"Tôi hiểu mà. Gần đây tôi cũng có một người bạn rất thân qua đời, lúc ấy trạng thái cũng hơi giống chị."

Tạ Ly cảm thấy quan hệ của mình với đối phương vì một lần say rượu mà trở nên thân thiết, có hơi phi lý. May mà đối phương có danh có họ, lại biết rõ là nghệ sĩ, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

Trước đây cô chưa từng thân thiết với bất kỳ người nào trong giới giải trí, đại khái cũng hiểu rõ tầm quan trọng của danh tiếng đối với nghệ sĩ, “cẩn ngôn thận hành” (lời nói và hành động cẩn thận) là yêu cầu cơ bản của nghệ sĩ đối với bản thân, nếu Bạch Địch Phi bị paparazzi theo dõi, chứng tỏ anh ta có chút danh tiếng, vậy thì rất có thể là người không dám làm bậy.

Trở về thì trời đã tối dần, người đi đường và xe cộ dần dần đông hơn.

Bạch Địch Phi đi song song với cô, Tạ Ly nhìn thấy dưới ánh đèn đường, bóng của hai người bị kéo dài ra, trong lòng lại cảm thấy có chút khác thường.

Vừa định vào khu dân cư, khóe mắt Tạ Ly đột nhiên phát hiện có ánh sáng lóe lên, cô quay người nhìn, một người đàn ông đang núp sau bụi cây cách đó vài chục mét trên tay cầm máy ảnh.

Anh ta thấy Tạ Ly nhìn mình, lại giơ máy ảnh lên định chụp, nhưng Bạch Địch Phi đã đưa tay che mặt cô.

Tạ Ly bị Bạch Địch Phi nửa che nửa ôm như vậy đi vào trong.

"Gặp rắc rối rồi, anh không sợ bị phóng viên đưa tin đồn gì à?"

Tạ Ly ngước nhìn anh.

Sắc mặt Bạch Địch Phi lộ vẻ lúng túng cười khổ, ánh mắt tránh đi:

"Không sao, trong sạch thì tự sáng tỏ."

Tạ Ly không hiểu rõ lắm về giới giải trí, cô chỉ có một khái niệm mơ hồ đại khái, là mười nghệ sĩ nam trẻ thì tám chín người thích duy trì hình tượng độc thân.

Ngày hôm sau, Tạ Ly vẫn cầm điện thoại lên tìm tin tức liên quan đến Bạch Địch Phi. Từ khóa dày đặc hiện ra, da đầu Tạ Ly tê rần.

[Bạch Địch Phi dẫn mỹ nữ bí ẩn về nhà, tin đồn đồng tính dường như tự sụp đổ]

[Bạch Địch Phi debut một năm tin đồn liên miên, người trong giới ám chỉ khuynh hướng tính dục của anh]

[Video nhảy múa thời trẻ của Bạch Địch Phi, từng theo học vũ công múa ba lê nổi tiếng]

[Người yêu đồng tính thời trẻ của Bạch Địch Phi bị lộ, được cho là từng đạt thành tựu đỉnh cao trong giới múa ba lê]

Tạ Ly buông điện thoại, trong đầu hiện lên cái tên "Nijinsky Bai" trên hộp chuyển phát nhanh.

Cô nhớ lại nhiều năm trước từng lật qua quyển sách "Nhật ký Nijinsky".

Trong đó miêu tả cuộc đời của thiên tài múa ba lê Nijinsky và người yêu đồng tính của anh Diaghilev, họ yêu rồi gϊếŧ nhau.

Thì ra là vậy.

Tạ Ly lại cầm điện thoại lên kiểm tra tin tức đầu tiên hiện ra, thấy ảnh chụp từ xa của paparazzi, ánh đèn đường mờ ảo cộng với độ phân giải tệ hại, gương mặt cô mờ tịt không rõ, còn có một tấm ảnh gương mặt cô lại bị tay Bạch Địch Phi che mất, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô tò mò bấm vào phần bình luận của cư dân mạng bên dưới:

‘Bạch Địch Phi là ai vậy, sao tôi chưa từng nghe nói’ (300+ lượt thích)

‘Mấy tên nghệ sĩ tuyến 18 này nếu không phải suốt ngày thấy mấy tin scandal kiểu vậy thì căn bản chẳng biết là ai cả, có tác phẩm gì không vậy?’ (200+ lượt thích)

‘Đẹp trai quá, đẹp trai đến mức không giống người phàm! Sao trước giờ không để ý nhỉ, không lẽ thật sự là đồng tính? Đau lòng quá!’ (500+ lượt thích)

‘Mới lên một show giải trí, cái trò chơi thể lực ấy, với một webdrama flop, anh ấy đóng vai nam phụ thứ ba’

‘À, anh ta à, trông rất đẹp trai rất đàn ông mà, thể lực cũng khỏe, không giống người đồng tính’

‘Bây giờ là thời đại nào rồi, tính hướng của nghệ sĩ có liên quan gì đến người khác chứ? Đom đóm mãi mãi ủng hộ Phi Phi!’

Tạ Ly thở dài.

Xem ra không nên tùy tiện quen biết người khác, càng không nên tùy tiện uống đồ người ta đưa. Chỉ với một lần như vậy thôi mà đã bị lừa rồi.

Cô chuyển tin tức đầu tiên cho Bạch Địch Phi, gửi kèm dấu chấm hỏi, rồi ngả lưng xuống ghế sofa ngủ thϊếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, có người bấm chuông, Nhục Trường sủa gâu gâu về phía cửa.

Tạ Ly bò dậy khỏi sofa, vừa mở cửa đã thấy Bạch Địch Phi mặc áo len trắng cổ tròn, tay bưng một nồi canh, tay kia còn cầm một cái lót tre.

Anh cười ấm áp, chiếc áo màu trắng sữa tương phản với đôi môi hồng phấn và làn da trắng, thực sự rất đẹp mắt.

"Nóng quá, chị Tiếu Tiếu, để tôi bưng vào cho."

Nói rồi anh bước vào, đặt nồi canh lên bàn trà, không quên lót thêm cái lót tre xuống dưới.

Anh lại hỏi bát và thìa để đâu, Tạ Ly nhìn anh đi từ nhà bếp ra phòng khách, trên người thoang thoảng mùi hương thanh khiết, lại đánh giá đôi tất trắng cực kỳ sạch sẽ, quần jean xanh nhạt, còn có tấm lưng thẳng tắp và hình dáng chân dài của anh, đúng là rất giống...

Tạ Ly từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, gặp rất nhiều người hình hình sắc sắc, tự cho rằng radar của mình rất có kinh nghiệm.

Canh là canh xương hầm củ mỡ và sơn dược bổ dạ dày, nước canh trắng đυ.c rắc thêm vài hạt kỷ tử đỏ, trông thơm ngon hấp dẫn.

Hai người ngồi trên thảm, bưng bát canh nhấp từng mụn từng mụn, Bạch Địch Phi cần mẫn châm canh, thêm nguyên liệu cho cô.

Bụng Tạ Ly rất dễ chịu.

Hai tháng nay cô ăn không biết vị, tuy mỗi ngày đều có người từ một nhà bếp tư nhân mang thức ăn tươi ngon đến cho cô, nhưng cô chưa bao giờ nhớ mình đã ăn gì. Ăn cơm sát đầu nhau với người khác chỉ có hai lần, một lần là với người vừa mới lừa cô ở ngay trước mặt này.

Nhưng mà người lừa cô thì nhiều, bị lừa với hình thức này, đúng là lần đầu tiên, nghĩ đến đây Tạ Ly bỗng bật cười.

"Chị Tiếu Tiếu, chị... không giận nữa sao?" Bạch Địch Phi cầm khăn giấy ấn vào khóe miệng, ngước mắt dè dặt nhìn cô, đôi mắt long lanh trông rất vô tội, nét mặt mỉm cười dường như đang cầu hòa, lại như đang cố gắng lấy lòng xin tha thứ.

"Các cậu sắp xếp trước rồi phải không?" Tạ Ly tiếp tục uống canh, cử chỉ động tác nhìn qua rất thờ ơ, nhưng ánh mắt liếc về phía anh lại ánh lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Bạch Địch Phi hơi sững sờ, ánh mắt anh không lảng tránh, chỉ là vẻ mặt vừa nãy cố gắng xin tha thứ lập tức biến mất.

"... Không phải chuyện rủ chị xuống dưới ăn mì, nhưng trước khi xuống thì trợ lý Mạt Mạt của tôi có gọi điện, bảo có một tên paparazzi quan hệ khá tốt với cô ấy nói hôm nay sẽ có người rình tôi ở ngoài chung cư, nhắc tôi chú ý một chút.

Sau đó tôi nói sẽ xuống dưới ăn mì với chị, cô ấy rất vui mừng nói vậy thì tốt quá.

Tôi nghe ra ý trong lời cô ấy nói, sau đó cũng đoán ra có lẽ cô ấy tìm cách nói với một trong số paparazzi là lát nữa tôi sẽ xuống lầu, đảm bảo họ chụp được tin bự... Cho nên, thật ra tôi cũng tính là biết trước... Xin lỗi."

Tạ Ly không ngờ đối phương thẳng thắn thừa nhận như vậy, thật ra nếu anh cứ khăng khăng nói không biết, không cố ý, cô cũng chẳng làm gì được.

Cô cúi đầu nhìn thấy những ngón tay trắng nõn thon dài của anh đặt trên bàn, lúc này đang run rẩy nhè nhẹ như thể đang phản ánh tâm trạng hơi bất an của chủ nhân.

Này anh, người có được đôi tay đẹp thế này, sinh ra đúng phải là nghệ sĩ.

"Các cậu lợi dụng một người không quen biết thì hợp lý ư? Cậu không phải minh tinh à? Những lời cậu vừa thú nhận với tôi, không sợ tôi sẽ tống tiền cậu hả?"

Tạ Ly mím môi nhấc mắt lên nhìn anh.

Bạch Địch Phi đang chăm chú quan sát từng biến hóa trên nét mặt của cô, khóe mắt thon dài cũng dần hiện lên vẻ châm chọc:

"Trực giác mách bảo tôi chị không phải người như vậy, tôi rất hiếm khi gặp người như chị Tiếu Tiếu, trông có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng lại rất lễ phép ôn hòa, vừa nhìn đã thấy rất có giáo dưỡng, hơn nữa mấy lần gặp chị ra ngoài dắt chó tay đều cầm sách, toàn là kinh Phật, thiền định, tâm linh các kiểu, nên càng thấy chị không giống loại người đó."

Nịnh hót văn hoa thật trơn tru, Tạ Ly vừa nhịn cười vừa nghĩ thầm.

"Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng tôi nói thật lòng đấy."

Bạch Địch Phi như đọc được suy nghĩ của cô, giọng nói nghiêm túc hơn một chút:

"Dù sao thì cũng là lỗi của bọn tôi, xin lỗi. Còn Mạt Mạt... cô ấy chỉ là quá nóng vội thôi, từ khi tin đồn xấu về tôi bị lộ ra, công ty càng không coi trọng tôi nữa, cũng không chịu giúp tôi thanh minh, không chịu bỏ tiền giúp tôi quan hệ, cứ bỏ rơi tôi mấy tháng nay.

Hôm qua chắc cô ấy bỗng nảy ra ý tưởng, nên liều mạng thử vận may. Chị là người bình thường, quy tắc của nghề paparazzi là không được tùy tiện lộ mặt người ngoài giới trong ảnh và video công khai, tối qua tôi cũng nói với Mạt Mạt, nếu cô ấy thật sự liên lạc với paparazzi, nhất định phải đảm bảo ảnh chụp không rõ.

Nếu chuyện này thật sự gây phiền phức cho chị, vậy tôi đành phải rút khỏi giới giải trí để thanh minh thôi, dù sao tôi cũng chẳng nổi tiếng, không ai quan tâm tôi rút lui đâu."

Nhìn nụ cười chân thành và áy náy trên mặt anh, Tạ Ly cảm thấy lòng mềm nhũn, sau khi cân nhắc mức độ rủi ro, cô nói ra điều khiến cả bản thân cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên:

"Chỉ có một lần như vậy có tác dụng không? Hay là tôi xuất hiện nhiều lần hơn nhỉ, dù sao cũng là đưa ra tin đồn mà cả hai đều có thể chấp nhận được mà thôi."

Cô thấy trên mặt Bạch Địch Phi lộ vẻ kinh ngạc khó tin, đôi mắt long lanh ngước nhìn cô trông thế nào cũng giống Nhục Trường.

"Chị... chị chắc chứ?"

"Miễn là trên ảnh tôi không lộ mặt, giống như tấm ảnh tối qua là được, dù sao chúng ta ở cùng một chung cư, cứ cùng ra cùng vào vài lần là xong."

Bạch Địch Phi suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại bước ra ban công gọi điện.

Tạ Ly cúi đầu cười, chuyện này quá vô lý, nhưng không hiểu sao cô thấy vô cùng thú vị.

Một lúc sau Bạch Địch Phi quay lại, ngượng ngùng cười với cô:

"Vậy thì cảm ơn chị Tiếu Tiếu nhé, chị yên tâm đi, sắp xếp thêm một hai lần nữa là được rồi."

"Tôi vẫn chưa nói xong đâu, tôi còn có một điều kiện nho nhỏ nữa."

"Nếu cậu ở nhà, mỗi ngày phải mang qua cho tôi một bát canh như thế này."

Vẻ căng thẳng vừa mới xuất hiện trên mặt Bạch Địch Phi lập tức biến mất, anh hào phóng nói:

"Tôi không chỉ biết nấu canh đâu, tôi nấu ăn ngon lắm. Tôi còn có thể mời chị đi ăn, muốn ăn gì cũng được."

Nhục Trường bên cạnh như cảm nhận được tâm trạng vui vẻ thoải mái của hai người lúc này, nó vốn đang nằm bỗng đứng bật dậy, sủa vài tiếng gâu gâu về phía hai người, như thể làm chứng cho một sự hợp tác thú vị.

Tuần tiếp theo, Tạ Ly cảm giác như vô tình có thêm một người bạn thân. Tuy nói là một sự hợp tác mang mục đích, nhưng Bạch Địch Phi cứ thỉnh thoảng lại mang đủ loại đồ ăn vặt, hoa quả, cơm canh qua tìm cô tiêu khiển.

Tạ Ly bình thường chẳng bao giờ ăn đồ ăn vặt, Bạch Địch Phi cứ như dỗ dành trẻ con, giới thiệu cho cô từng món ăn vặt kỳ quái, tỉ mỉ bóc từng cái bao bì cho cô, bảo cô phải ăn thế nào mới cảm nhận được hương vị đặc biệt ấy.

Cơm canh bày biện chu đáo, đến bát đũa cũng sắp sẵn cho cô.

Hai người vừa ăn vừa xem phim, ăn xong Bạch Địch Phi gọt táσ ɭóŧ tờ giấy đưa cho Tạ Ly, khiến đáy lòng cô lan tỏa một tia ấm áp mờ nhạt.

Có một hai lần, khi hai người cùng xuống lầu đi siêu thị hay dạo phố, Bạch Địch Phi sẽ đột nhiên nắm tay cô, cũng kéo khẩu trang cho cô mấy lần, những hành động cố ý này làm cô cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.

Mà cách ở bên nhau thoải mái chu đáo như vậy cũng gợi cho cô nhớ lại một vài đoạn ký ức trong quá khứ.

Cô nhớ tới quãng thời gian du học ở Mỹ, Trang Yến Phi cũng đã suốt ngày bầu bạn với cô như thế.