Chương 1
Chào tuần mới các thuỷ thủ chiến hạm Lam Ngôn ( ' ▽ ' )ノ-------------------
1.
Ban đầu Ngô Cẩn Ngôn rất ghét người hàng xóm mới ở đối diện.
Tuy cũng không có qua lại gì với chủ cũ ở đó, lại còn có trẻ con khóc ầm ỹ giữa đêm, nhưng tốt xấu gì cô cũng từng được thưởng thức đồ ăn ngon của cặp đại ca đại tỷ ấy tặng khi tới lễ tết. Nên khi nhà họ chuyển đi trong lòng cô cũng có một chút lưu luyến.
Nhưng tận hưởng sự yên tĩnh lúc nào cũng tốt, đặc biệt là khi một tầng chỉ có hai nhà thế này. Đối diện không có hàng xóm đúng là được tận hưởng không gian của cả tầng luôn.
Hôm ấy, cuối cùng cô cũng có thời gian để nghỉ phép một ngày trong năm. Đối với một lập trình viên thức đêm là chuyện bình thường như hít thở thì có cơ hội ngủ nướng cho đã đúng là ân điển của ông trời.
Đúng, Ngô Cẩn Ngôn, một thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa, là một lập trình viên làm bạn với những mã code khô khan. Lý do cô làm nghề này chỉ là vì lười giao tiếp quá nhiều với người khác, cô thà một mình vùi đầu làm việc của mình.
Hơi lạc đề rồi thì phải, điều chúng ta cần nói là câu chuyện của cô với người hàng xóm mới.
9 giờ sáng, khi Ngô Cẩn Ngôn vẫn đang tình tứ với nam thần trong mơ, thì bên ngoài vang lên tiếng náo loạn không vui vẻ gì.
Rầm rầm, binh binh, keng keng, rẹt~~~
- Một, hai, ba, bên phải bên phải!
- Cẩn thận một chút, cái này nặng lắm!
- Khoan thêm lỗ nữa!
Hay rồi, hàng xóm mới đến, còn chọn đúng ngày đẹp này. Sau khi cắn răng chịu đựng một tiếng đồng hồ, Ngô Cẩn Ngôn bật dậy, chụp lên đầu cái tai nghe siêu to mà cô hay dùng để chơi điện tử.
Cô và người hàng xóm mới, còn chưa gặp mặt đã kết oán rồi.
2.
Hàng xóm mới đúng là kỳ lạ.
Ngoài hôm ồn ào khi chuyển nhà ấy, gần như không có bất cứ dấu vết nào là người ấy có tồn tại. Vào lúc đi làm bình thường chưa bao giờ thấy có người ra khỏi cửa. Vào buổi sáng tinh mơ lúc Ngô Cẩn Ngôn tăng ca trở về nhà, đối diện cũng không có động tĩnh, chỉ thỉnh thoảng thấy có đèn sáng.
Cô tìm kiếm trong nhóm thuê nhà ở tiểu khu này, người đó để giới tính là nữ, hình đại diện là hình phong cảnh vô cảm, tên wechat: Sơn Phong.
Cái quỷ gì đây? Người có sở thích Âm Dương à..."
Suy đoán đó kéo dài hai tháng, khi Ngô Cẩn Ngôn gần như đã từ bỏ sự tò mò về người hàng xóm mới thì giữa họ đã xuất hiện sự liên quan.
Đó là vào tối một ngày thứ sáu, Ngô Cẩn Ngôn tăng ca trở về nhà, vừa bước ra khỏi thang máy thì dẫm phải một vũng nước. Nhìn theo hướng nước chảy cô phát hiện chính là căn đối diện đang rò nước, sắp chảy tới cửa nhà cô rồi.
Cô gõ cửa rất lâu mà không có động tĩnh gì. Thế là cô gọi ngay cho ban quản lý toà nhà.
- Làm thế nào đây? Phá cửa vào?
Ngô Cẩn Ngôn rất lo lắng nếu cứ chảy mãi thì tối nay cô nằm trên giường nước mất.
Nhân viên phụ trách nói:
- Chắc là bị rò rỉ nước, chúng tôi đã cắt điện nhà họ rồi. Nhưng muốn vào trong phải được chủ nhà đồng ý, hoặc có người nhà của cô ấy tới xử lý.
- Thế thì anh gọi điện nhanh đi! Chỗ các anh phải có số liên lạc chứ, không cẩn thận lại xảy ra chuyện lớn ấy.
Nhân viên nhanh chóng có được số liên lạc của người đó, Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng biết tên của người ấy, Tần Lam.
Lam, sương khói trên núi, chẳng trách mà gọi là Sơn Phong.
Chỉ nghe bên kia nói một lúc, nhân viên kỹ thuật nói với cô:
- Chủ nhà nói người nhà cô ấy đều không ở trong thành phố, giờ cũng không có bạn bè gì có thể tới. Cô ấy muốn nói chuyện trực tiếp với cô.
Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy điện thoại, cho dù có tiếng rè rè nhưng cô vẫn nghe được một giọng nói vô cùng dịu dàng, lịch sự và... rất rất rất gợi cảm!
- Chào cô, tôi là hàng xóm đối diện nhà cô. Tôi tên là Tần Lam. Giờ tôi đang đi công tác, sáng mai mới về được. Cô có thể giúp tôi một chút không?
Đối với một người cực kỳ nhạy cảm với âm thanh mà nói, thật sự là quá sai quy tắc rồi!
Cho dù trong điện thoại Tần Lam chỉ nhờ Ngô Cẩn Ngôn cùng người ta tìm cách mở khoá vào nhà xem tình hình, nhưng tối hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào cô không chỉ cùng người ta phá khoá thay khoá, tìm chỗ rò nước, bàn cách giải quyết, lại còn phát huy tinh thần giúp đỡ người khác làm niềm vui, dọn dẹp sạch sẽ hết chỗ nước chảy trong nhà Tần Lam.
Làm xong cũng là 12 giờ đêm, đóng cửa nhà Tần Lam lại trở về nhà.
Hành lang thổi tới một cơn gió, cô thẫn người đứng giữa hành lang tự hỏi:
- Ngô Cẩn Ngôn, mày đang làm cái gì vậy? Mày điên rồi hả?