Hoa Hồng Được Nuông Chiều

Chương 36: “Sao không nhìn tôi?”

Anh hơi khựng lại, ánh mắt có chút kỳ lạ, nhìn cô và nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ ngon không?”

Tường Lê lắc đầu, xoa xoa thái dương: “Đầu hơi đau.”

Nói xong, Tường Lê ngẩng đầu lên, nhìn anh và hỏi: “Đúng rồi, Linh Sương sao rồi?”

Ngoài cảm giác khó chịu do say rượu, nét mặt của Tường Lê không có gì khác lạ, ánh mắt nhìn Phó Trạch Sâm vẫn trong trẻo và tự nhiên.

Anh nhướng mày, cảm giác đau âm ỉ ở chỗ vết cắn trên mu bàn tay phải.

“Nó không sao.” Anh đáp với giọng điệu hờ hững.

Tường Lê thở phào nhẹ nhõm, có chút ngại ngùng: “Tửu lượng của cháu quá kém, uống rượu vào là quên hết, hôm qua đã không chăm sóc tốt cho Linh Sương...”

Phó Trạch Sâm hiểu rõ, anh gật đầu nhẹ, tay phải đút vào túi áo vest, bình thản nói: “Không sao.”

Tường Lê mỉm cười, mắt cong cong: “Ừm ừm.”

Cô theo Phó Trạch Sâm xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Hai người ngồi đối diện nhau, đến khi ăn xong bữa sáng, Tường Lê vẫn chưa thấy Phó Linh Sương.

Cô nhíu mày: “Linh Sương thật sự không sao chứ?”

Giờ này vẫn chưa xuống lầu, có lẽ cô ấy vẫn còn khó chịu chăng.

“Nó không ở đây.” Phó Trạch Sâm bình thản nói, chậm rãi dừng đũa.

Tường Lê ngẩn ra: “Linh Sương đi đâu rồi?”

“Đang bị phạt tự kiểm điểm.” Anh lạnh nhạt nói, liếc mắt nhìn Tường Lê với ánh mắt lạnh lẽo.

Cô mím môi, cúi đầu không nói gì thêm.

Cô luôn cảm thấy câu nói này của Phó Trạch Sâm có ý gì đó khác.

...

Hôm nay Phó Linh Sương không ở đây, Tường Lê không có việc gì làm, cảm thấy hơi buồn chán trong phòng.

Sau khi ngồi trong phòng một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời rất đẹp, cô liền ra ngoài, đi xuống sân dưới và dạo quanh một vòng.

Trước sân có trồng vài loài hoa, có lẽ chưa đến mùa nên vẫn chưa thấy nụ hoa, chỉ còn lại một mảng xanh tươi mơn mởn.

Đi dạo một lúc, cô đi đến sân sau.

Sân sau rất lớn, đi qua hành lang và rẽ là một bể bơi lớn ngoài trời, bên cạnh có vài cây xanh.

Vừa qua khúc quanh, Tường Lê nhìn thấy Phó Trạch Sâm đang ở trong bể bơi, cô đứng sững lại, ánh mắt rơi trên người anh.

Phó Trạch Sâm bơi qua một vòng, rồi dừng lại khi bơi về, tay bám vào thành bể, dùng sức để cả người leo lên khỏi nước.

Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen, vì ướt nước nên quần dính sát vào đùi.

Nước từ trên má anh chảy xuống cổ dài, qua cơ ngực rắn chắc nhưng không quá đồ sộ, qua bụng sáu múi, rồi biến mất vào trong quần.

Tóc anh bị ướt, rối tung trên trán, đường quai hàm lạnh lùng sắc bén, ánh mắt đen láy đầy sự lạnh lẽo, cơ bụng rắn chắc hiện rõ từng múi, đôi chân dài khi bước lên cầu thang, cơ bắp căng ra rất rõ ràng.

Tường Lê hốt hoảng, mím môi, mặt và tai nóng bừng, lập tức quay đầu, định rời đi.

Nhưng Phó Trạch Sâm đã thấy cô, ánh mắt rơi trên người cô, hờ hững nói: “Đứng đó làm gì, không nóng sao?”

“Lại đây tránh nắng cùng tôi.”

Tường Lê dừng bước định quay đi, tay nắm chặt rồi thả lỏng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút hồng nhạt, cô cúi đầu bước về phía anh.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khoảng cách không xa không gần.

Ánh mắt Tường Lê hướng xuống, tư thế ngồi có chút gượng gạo, mặt đỏ ửng không dám ngẩng đầu.

Phó Trạch Sâm dường như không để ý, anh cầm khăn bên cạnh lau người, thuận miệng hỏi: “Bài tập của Phó Linh Sương thế nào rồi?”

“Cũng tạm ổn...”

Tường Lê chớp mắt, lông mi đen dài đổ bóng trên mắt, tâm trí cô hơi trống rỗng, không thể tập trung.

Thậm chí những câu sau của Phó Trạch Sâm, cô cũng không nghe rõ.

“Tường Lê.”

Giọng nói hơi lạnh lùng vang lên bên tai, Tường Lê theo phản xạ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của anh, đôi mắt đen láy như mực của anh nhìn thẳng vào cô. Chỉ cần ánh mắt cô hạ xuống một chút nữa, cô sẽ thấy những thứ không nên nhìn.

Phó Trạch Sâm nhướng mày sắc bén, khóe môi khẽ nhếch nở một nụ cười.

“Sao không nhìn tôi?”

“Hay là,” anh ngừng lại một chút, kéo dài âm cuối, “tôi không đẹp trai?”

“Hả?”

Tường Lê ngơ ngác, ánh mắt ngẩn ngơ chạm vào ánh mắt của anh.

Phó Trạch Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, rồi khẽ nhếch khóe môi, dời mắt đi, nhìn về phía bể bơi đối diện, bình thản nói: “Đùa thôi.”