Hoa Hồng Được Nuông Chiều

Chương 11: Thản Nhiên Nói: "Lần Thứ Mấy Rồi?

Tường Lê nhìn theo hướng mà đàn chị chỉ, gật đầu: "Được."

Đàn chị xoay người đi sắp xếp những người khác.

Tường Lê tự mình ôm đàn tranh đi về phía phòng nghỉ phía trước.

Khách sạn này nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, toàn bộ thiết kế và trang trí của khách sạn đều mang phong cách thời Ngụy Tấn.

Tường Lê đi qua cây cầu nhỏ và sân vườn để đến phòng nghỉ.

Cô đẩy cánh cửa gỗ đào đỏ, đặt đàn tranh xuống, mở túi đựng sườn xám, quay lưng lại phía cửa, cởi chiếc áo khoác xanh nhạt, để lộ áo hai dây màu trắng bên trong.

Hai dây mảnh treo trên đôi vai trắng mịn, mái tóc đen mềm mại buông xuống, Tường Lê đưa tay vén tóc qua một bên.

Rồi cô cầm chiếc sườn xám trắng đơn giản lên và mặc vào.

Chiếc sườn xám này có kiểu dáng khá kín đáo, nhưng phần cúc sau lưng lại được mở rất thấp, vừa đúng tới ngang hông.

Tường Lê đưa tay ra sau lưng, nghiêng đầu định cài cúc áo.

“Xoạch——”

Cánh cửa gỗ đào bị đẩy mạnh từ bên ngoài.

Tường Lê giật mình, theo phản xạ lập tức cúi đầu nằm rạp xuống đất, mái tóc đen óng như mực xõa xuống, vừa vặn che phủ phần lưng trắng ngần còn đang hở ngoài không khí . Mái tóc đen đè lên chiếc sườn xám trắng tinh, Tường Lê nằm trên thảm, ngẩng đầu lên, ánh mắt không kịp đề phòng chạm phải ánh nhìn của người vừa mở cửa.

Người đàn ông mặc áo sơ mi xám nhạt áo vest vắt trên khuỷu tay, cà vạt được kéo treo trên cổ áo một cách lỏng lẻo, vài chiếc cúc áo gần cổ được mở, để lộ xương quai xanh tinh tế, làn da trắng lạnh.

Ngước lên là đôi mắt sâu thẳm, đen láy, đuôi mắt dài và sắc bén kèm theo một nụ cười đầy ý vị, anh đang cúi xuống, ánh mắt lướt nhẹ qua người Tường Lê.

"Chú ?" Tường Lê sững sờ.

Phó Tắc Sâm tựa vào khung cửa, cánh tay khoác chiếc áo vest đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại pha chút lười biếng, đôi mắt đen ánh lên vẻ hờ hững.

Tường Lê nhìn anh, rồi lại để ý đến cách bài trí trong phòng, lúc này mới nhận ra mình đã vào nhầm phòng.

"Chú, cháu..." Cô vừa mở miệng định giải thích.

Phó Trạch Sâm liền kéo cửa lại, cúi người đặt chiếc áo vest sang một bên, nửa quỳ trước mặt Tường Lê, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, ánh mắt trực tiếp chạm vào ánh mắt của cô, thản nhiên nói: "Lần thứ mấy rồi?"

Vừa nói, ngón tay dài, lạnh buốt của anh gạt nhẹ mái tóc đen trên lưng cô, đầu ngón tay lạnh chạm vào làn da trắng ngần nơi lưng cô, từ từ lướt qua từng chút một.