Hoa Hồng Được Nuông Chiều

Chương 23: Đám cưới bạn gái cũ

Về những lời đồn đại liên quan đến Phó Trạch Sâm, ngoài biệt danh ‘Ngọc Diện Phật Tử Diêm Vương’, thì nhiều nhất có lẽ là lịch sử tình trường của anh.

Tuy nhiên, Phó Trạch Sâm nhiều năm nay sống rất đàng hoàng, những chuyện như tình nhân nhỏ hay tình một đêm đều không có, những tin đồn bê bối của các cậu ấm nhà giàu khác không hề xuất hiện ở anh.

Nhưng dù vậy, giống như nhiều công tử quyền quý ở Đế Đô, anh cũng có một mối tình đầu được nhắc mãi không quên trong lời đồn.

Về người phụ nữ đó, rất ít người biết rõ cô ta và Phó Trạch Sâm đã trải qua chuyện gì trong quá khứ.

Nhưng cô ta là người duy nhất từng ở bên cạnh Phó Trạch Sâm và được anh thừa nhận.

Không ai biết họ đã chia tay thế nào, cũng không ai rõ liệu cô ta đã bỏ anh hay anh bỏ cô ta.

Chỉ có tin đồn cho rằng cô gái đó là bạn học đại học của Phó Trạch Sâm, xuất thân thấp kém, chỉ là con gái của một gia đình giúp việc. Còn nhiều hơn thế thì không ai biết cả.

Tường Lê không xa lạ gì với tin đồn này và cả người phụ nữ trong câu chuyện đó.

Nên khi Phó Trạch Sâm nói ra, phản ứng đầu tiên của cô là nhớ lại ngay.

Là cô ấy sao?

Tường Lê siết chặt tay, cúi đầu nhìn vào giờ trên điện thoại, nhưng cô không hỏi gì thêm.

Xe dừng lại trước một khách sạn.

Tường Lê bước xuống xe cùng Phó Trạch Sâm.

Người gác cửa nhìn thấy Phó Trạch Sâm liền vội vã tiến lại đón.

Đám cưới là đám cưới theo phong cách Trung Hoa, bên trong có rất nhiều khách mời.

Khi họ đến, đám cưới đã qua được một nửa, phần tuyên thệ của cô dâu chú rể đã kết thúc, đến phần mời rượu.

Phần lớn khách mời tại đây đều là người trong giới của Phó Trạch Sâm, cũng có một số người không đủ tầm nhưng cố gắng chen vào.

Khi Phó Trạch Sâm vừa bước vào, gần như sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Họ cũng chú ý đến Tường Lê đứng cạnh anh, nhưng không ai dám nói gì nhiều, chỉ lịch sự chào hỏi: “Cửu Gia.”

“Cửu Gia đến rồi.”

Phó Trạch Sâm khẽ gật đầu, dẫn cô ngồi vào vị trí hàng đầu.

Tường Lê có thể cảm nhận được ánh mắt của không ít người xung quanh đổ dồn vào cô, đủ loại ánh nhìn.

Có người đánh giá, có người tò mò, cũng có người ghen tị.

Cô nhìn thẳng về phía trước, khoảng cách với Phó Trạch Sâm rất gần, gương mặt mang theo nụ cười lịch sự xa cách, ánh mắt không thực sự chú tâm vào điều gì.

Đám cưới của bạn gái cũ Phó Trạch Sâm – không giống như cô tưởng tượng.

Không khí trong buổi lễ hòa hợp, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười đùa ở bàn bên cạnh.

Những người ngồi cùng bàn với Phó Trạch Sâm đều giữ khoảng cách, không ai dám trêu chọc cô, thậm chí ít ai dám nhìn về phía cô.

Tường Lê cũng dần thư giãn, biết rằng hôm nay mình chỉ cần im lặng ngồi bên cạnh anh như một bình hoa trang trí là đủ.

Không lâu sau, cô dâu đến bàn của họ để mời rượu.

Không phải là người phụ nữ trong lời đồn.

Tường Lê liếc nhìn cô dâu, cô ấy rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, mặc một chiếc sườn xám đỏ đuôi cá tôn lên vóc dáng gợi cảm.

Vẻ đẹp của cô ấy mang nét sắc sảo, mạnh mẽ, nhưng nụ cười lại vô cùng chân thành, trên tay cầm ly rượu, dáng vẻ tự tin, thanh lịch. Cô dâu toát ra khí chất của một tiểu thư danh giá, mang trong mình sự kiêu hãnh bẩm sinh.

Chú rể đứng bên cạnh cũng không kém phần nổi bật, gương mặt thanh tú, khí chất điềm đạm, phong độ, ngũ quan hài hòa, đeo cặp kính gọng vàng, trông giống kiểu người trí thức nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm, xảo trá.

"Chậc chậc chậc, Lê Tửu, cô gan thật đấy." Một người trên bàn trêu chọc, "Nghe nói ông già nhà cô không đến dự đám cưới, bị cô chọc tức nhập viện rồi."

Lê Tửu mỉm cười, đáp lại một cách thẳng thắn: "Tống Tư Văn, nếu anh đến uống rượu thì cứ uống đi, đừng lắm lời, không thì biến đi."

Tống Tư Văn bị mắng liền nhún vai, uống cạn một ly rồi im lặng.