Đế Quốc Mỹ Thực

Chương 39: Nữ thần!

Nữ thần!

Hừ, Tô Mạn cười lạnh trong lòng, cô muốn xem nữ thần trong lòng Tiêu Hàn Đông là kiểu người nào, nếu hắn ta làm xấu hổ trước mặt nữ thần thì chắc chắn rất thú vị!

Khóe môi Tô Mạn chậm rãi nhếch lên, hiện tại đối phương rõ mà ta mờ, thật là cơ hội tốt để trả thù! Cô không ngại làm khó Tiêu Hàn Đông một chút, để lưu lại kỷ niệm khó phai trong tuổi thanh xuân của hắn ta.

Đang mơ tưởng, đôi mắt Tô Mạn chợt đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, đôi mắt ấy nhìn cô bình tĩnh vô tình, như thợ săn và con mồi đổi vị trí.

Tô Mạn giật mình kinh hoàng, nụ cười trên mặt cứng đờ như bức tượng sáp bị đông cứng giữa dòng thời gian, cứng nhắc và kỳ quái.

Cô lập tức đổi hướng nhìn, muộn màng nhận ra tất cả mọi người đang nhìn cô, ngay phía trước, một bóng đen cao lớn đang từng bước tiến lại.

Lần đầu tiên Tô Mạn thấy Phương Liệt như thế này, gương mặt căng cứng, đường nét càng sắc sảo, đôi mắt đầy thù hận, một cơn bão sấm sét đang hình thành giữa hai hàng lông mày, chỉ cần một chút kích động là kẻ thù sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn.

Tô Mạn bừng tỉnh, không lạ khi hắn trở thành thủ lĩnh trường học, nụ cười hồn nhiên trước mặt cô chỉ là một mặt ôn hòa của hắn.

Từ những lời thì thầm xung quanh, cô cũng hiểu được nguyên nhân, lúc nãy đang mất bình tĩnh, Tô Mạn nhìn chằm chằm Tiêu Hàn Đông cười mỉm, Phương Liệt ghi được bàn thắng quay lại muốn ăn mừng thì phát hiện ra, tất cả mọi người đều nhận ra điều đó, thậm chí cả Tiêu Hàn Đông.

Tô Mạn cười lạnh trong lòng, mối quan hệ giữa cô và Phương Liệt thì người khác không rõ nhưng cô thì biết, tỏ thái độ như vậy để cho ai xem chứ!

Khi Phương Liệt tiến đến gần, cơn giận sôi sục giữa hai hàng lông mày nhìn rõ ràng, Tô Mạn không nói hai lời nhét hai chiếc áo thể thao vào ngực hắn rồi bỏ đi.

Phương Liệt nhíu mày nhìn bóng lưng Tô Mạn, đôi mắt hoàn toàn tối sầm, trò chơi càng ngày càng thú vị đây, không ngờ lại bị người ngoài cuộc tấn công trước.

Dù sao thầy giáo thể dục cũng cho tự do hoạt động, Tô Mạn thong dong đổi đồ, quay trở lại lớp học.

Lớp học vắng người khiến cô yên tâm, có vẻ như sức hút của Nghiêm Ninh vẫn như xưa, tất cả vẫn ở dưới xem hắn chơi bóng.

Tô Mạn mở vở, vẽ vời lung tung, cô thường ghi lại tâm trạng rối bời trên giấy, tâm trạng hỗn loạn cũng dần được sắp xếp lại sau mỗi nét viết tự nhiên.

Cho đến khi chuông báo hết giờ, cùng lúc có tiếng gõ cửa nhẹ, Tô Mạn ngước lên thấy một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài óng mượt buông trên lưng, gương mặt bầu bĩnh đầy nụ cười dịu dàng, Hà Chiêu Chiêu quả nhiên xinh đẹp, chỉ cần đứng trước cửa là thu hút hào quang.

Cô mỉm cười thân thiện với Tô Mạn: "Xin chào, Nghiêm Ninh có ở đây không?"

Tô Mạn cau mày, liếc nhìn căn phòng trống không, có không thì rõ rồi còn gì!

Hà Chiêu Chiêu vẫn mỉm cười ôn hòa, lấy ra một bức thư trong ngực: "Chị có thể giúp em chuyển thư này cho Nghiêm Ninh được không?"

Tô Mạn nhướng mày, thú vị đây, cô gái đẹp tới tặng thư tình à?

Cô lập tức hứng thú, bước tới cửa nhận thư, Hà Chiêu Chiêu cảm ơn rất lễ phép rồi quay đi, Tô Mạn nheo mắt nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, lông mày lại nhướng lên.

Chỉ mất chút thời gian, các bạn học từ phòng thể dục ùa về, Tô Mạn lặng lẽ lùi sang một bên nhường đường, Nghiêm Ninh ở giữa nhìn cô sâu sắc, Tô Mạn nhướng cao lông mày, thách thức nhìn lại.

Đợi đám đông vào gần hết, Tô Mạn bước vào lớp, chậm rãi đi về chỗ ngồi, Nghiêm Ninh từ từ ngẩng đầu lên, lần đầu khuôn mặt luôn mỉm cười ấy vô cảm, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô.

Tô Mạn cúi xuống, tự nhiên nhìn thấy những ghi chép lung tung của mình nằm trong tay Nghiêm Ninh, chữ viết lem nhem nhưng vẫn đọc được Tiêu Hàn Đông, nữ thần.

Tô Mạn khẽ cười mỉa mai, cả hai đã nửa điểm không thiếu, cô đâu có gì phải lén lút, vỗ tay đánh rơi lá thư vào mặt bàn Nghiêm Ninh, lạnh lùng: "Của cậu."

Nghiêm Ninh ngạc nhiên đứng dậy, nhường đường đồng thời vô tình cầm lấy lá thư, Tô Mạn liếc hắn, cô đã nhìn qua phong bì rồi, tất nhiên không mở ra xem nội dung, chỉ xem phía ngoài.

Trống trơn, không chú thích gì.

Cũng đúng, thư tình riêng tư như vậy, Hà Chiêu Chiêu biết, Nghiêm Ninh cũng biết, không cần viết thêm tên người nhận.

Quay lại chỗ, Tô Mạn với tay lấy lại cuốn vở của Nghiêm Ninh trên bàn, xé bỏ phần vừa ghi lung tung, Nghiêm Ninh mới chậm rãi ngồi xuống, tiếng chuông báo giờ đồng thời vang lên.