Thực khách!
Tô Mạn giật mình, đây là cách gọi những người không từ thủ đoạn để tìm kiếm món ngon, như Tô Hàng nói, sẵn sàng gϊếŧ một con bò để có miếng thịt bò.
Dù biết không còn nhìn thấy, Tô Mạn vẫn quay đầu nhìn ra sau, Tô Hàng gõ đầu cô, không hài lòng nói: "Còn nhìn gì nữa, sau này thấy hắn ta thì tránh cho ba!"
Thấy vẻ lo lắng của Tô Hàng, Tô Mạn vội gật đầu, suy nghĩ rồi hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Thực khách phải rất béo chứ, sao người đó gầy thế, làm sao là thực khách?"
Tô Hàng xoa đầu cô, thở dài: "Chính vì là thực khách, không phải món ngon thì không ăn, nên mới gầy như que củi."
Tô Mạn gật gù, thì ra là vậy, chẳng trách người đàn ông kia gầy tọt, Tô Mạn rùng mình, loại người này quá mê món ngon, chịu đói còn không ăn món không hợp khẩu vị. Giờ không có lời cảnh báo của Tô Hàng, cô cũng sẽ tự động tránh xa người đàn ông đó.
Tô Hàng chân dài chạy xe đạp nhẹ nhàng, so với lúc đi tốc độ hai người không hề giảm, nhanh chóng quay về nhà hàng Tô Ký.
Còn chưa tới cửa nhà hàng Tô Ký đã nghe tiếng cười nói ồn ào, Tô Mạn nhảy xuống xe ba bánh, tay làm loa miệng hô vào trong: "Sườn xào chua ngọt tới này, mau ra mang đồ!"
Giây tiếp theo, các chàng trai ùa ra, thấy rau củ thịt đầy trên xe ba bánh, mắt sáng rực lên.
Nhờ đông người nên chỉ một chuyến đã khiêng hết đồ vào nhà hàng Tô Ký.
Tô Hàng khóa xe xong, bước vào nhìn quanh, thấy các chàng trai vẫn ồn ào nhưng tường đã quét khá tốt, hơn nửa tường xong, còn lại nửa trần nhà. Hắn gật gù, ra lệnh cho các chàng trai: "Tranh thủ làm nốt đi, tôi đi nấu cơm."
Nói rồi hắn kéo Tô Mạn vào bếp phụ giúp.
Hắn đẩy mớ rau củ về phía Tô Mạn: "Rửa rau đi."
Tô Mạn chớp mắt: "Khoan, đầu bếp có cần làm việc này không?"
Hắn muốn lôi kéo cô làm việc à, ai mà chẳng biết nhà hàng có người riêng rửa rau, ngay cả ở nhà bắt cô làm tất cả từ rửa rau, nấu cơm, rửa bát, cô thà ăn hàng ngày ngoài quán còn hơn.
Tay cô gái quý giá lắm, làm sao ngâm nước được!
Theo Tô Mạn, tương lai cô sẵn sàng rửa tay nấu nướng, nhưng điều kiện là người kia phải rửa sạch sẽ, xếp ngăn nắp rau củ, cô Tô đại đầu bếp, thắt tạp dề, cầm muôi, phất tay, giống như chỉ đạo cả thiên hạ vậy mà nấu ra một mâm cơm màu sắc thơm ngon.
Sau đó ngạo mạn ngửa cằm lên, chỉ cần cúi cằm xuống một chút là ra hiệu mang cơm vào, ăn no rồi tự động rửa bát đũa!
Đôi mắt Tô Hàng cười cười, dường như đã thấu suy nghĩ trong đầu Tô Mạn, hắn nói nhẹ nhàng: "Con không tự làm cũng được, nhưng ít nhất phải biết cách làm, nếu không làm sao chỉ đạo người khác?"
Có lý, làm lãnh đạo phải tinh tường, Tô Mạn liền bị thuyết phục, ngoan ngoãn cầm rổ rau ra chậu rửa, sắp xả nước thì Tô Hàng gọi giật lại: "Khoan, không thể rửa trực tiếp được, phải xử lý trước!"
Tô Mạn xoay người, nhìn Tô Hàng không hiểu.
Tô Hàng bước tới, lấy rổ rau từ tay cô, đặt xuống đất, trước tiên cầm một bó hẹ lên: "Nhìn rễ dơ quá kìa, phải xử lý rễ hẹ trước, nếu không cát vương vào lá khó rửa lắm."
Nói rồi hắn kéo rách một lớp màng trong suốt ở gốc hẹ, kéo xuống cả rễ, như lột chiếc áo cho hẹ vậy.
Làm mẫu hẹ xong, Tô Hàng cầm một cây đậu que:
"Đậu que phải bỏ sợi trước, phần này không có vị mà còn khó nhai."
Hắn dùng ngón tay cái và ngón trỏ bấm một đầu đậu, nhẹ nhàng kéo xuống theo rãnh hai bên, một sợi nhỏ rời ra, đậu que trơn tru, Tô Hàng làm tương tự hai đầu thì hai sợi rời ra.
Tô Hàng tiếp tục trình bày cách xử lý sơ bộ mấy loại rau khác, Tô Mạn dần hiểu ra quy luật, tóm lại rau mọc dưới đất phải xử lý rễ còn dính đất, rau hái trên cây thì bấm đầu.
Tô Mạn lau mồ hôi, cuối cùng cũng xử lý xong một rổ, nghĩ thầm nếu là học việc, cô nhất định lấy mục tiêu trở thành đầu bếp, nếu không chỉ việc xử lý sơ bộ rau đã có thể làm người ta chết mệt.
Một bó hẹ phải làm từng cây một! Đậu que cũng từng cái một!
Tô Mạn quyết định sau này sẽ tránh hai loại rau này, trừ khi có người phụ giúp -
Tô Mạn thở dài, xách rổ rau đến chậu rửa, nấu ăn giống chơi game vậy, qua khó khăn lượt đầu rồi lại đến lượt hai. Nếu bắt đặt tên cho lượt một thì chắc chắn là Hành trình vạn lý!