Tiếp tục ấn xuống một nửa củ cà rốt, Tô Mạn lặp lại động tác, cắt thêm một nhát, chớp mắt đã chia củ cà rốt ra làm 4 khúc.
Nghĩ tới kích thước miếng cà rốt vuông đã nhìn thấy hôm qua, Tô Mạn hăng hái tiếp tục, nhanh chóng biến cái thớt thành một đống những vòng tròn.
Xem kích thước, tương đương miếng cà rốt vuông, Tô Mạn hài lòng bước sang bước tiếp theo, lần này sẽ cắt mỗi vòng tròn ra làm 16 phần.
Độ khó này cao hơn nhiều đấy, mũi Tô Mạn nhăn lại, tự dưng có cảm giác muốn lôi cái thước ra.
Từ một kẻ thô lỗ vung dao to búa to, bỗng chốc tiến hóa thành công nghệ cao tinh xảo hiện đại, động tác của Tô Mạn trở nên cẩn thận từng li từng tí, giống như đang dùng kính hiển vi quan sát quá trình phân chia tế bào, tay cầm kẹp chứ không phải dao, trước mặt là đĩa nuôi cấy chứ không phải thớt.
Đầu cô cúi dần xuống, tay chậm dần lại, cuối cùng khi cắt xong một củ, thở dài nhẹ nhõm, chỉ nhìn đống cà rốt vuông nhỏ bé bên tay, rồi nhìn những củ còn nguyên vẹn chờ cô xử lý, cơn đau đầu tức thì ập đến.
Tô Mạn tự động viên mình, không sợ nào, mày làm được, việc gì cũng khó lúc đầu, vượt qua cửa ải đầu tiên là ổn, luyện nhiều rồi giỏi, đâu ai sinh ra đã biết nấu ăn chứ.
Đó cũng là thói quen cô học được thời gian trước, khi từ một cô bé hư hỏng tiến dần đến nghiệp môi giới ẩm thực, mỗi ngày phải đối mặt với kiến thức mới, cực kì mệt mỏi, cô tự động viên bản thân như vậy để kiên trì.
Cha bỏ đi không một lời, mẹ sớm bỏ rơi cô, nếu cô không yêu thương chính mình, trên đời này thật sự không ai yêu cô.
Tô Mạn nén xuống sự bực tức trong lòng, kiên trì cuối cùng cũng xắt được một củ cà rốt thành miếng vuông, chỉ còn nhìn củ còn nguyên vẹn, chán nản tức thì trào dâng.
Cô vô thức quay sang bên cạnh, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào người Tô Hàng, có thể nhìn rõ gương mặt đẹp trai, mí mắt hạ xuống để lộ lông mi dài cong vυ't lay động như hàng mi nhỏ, môi hơi mở ra, vẻ mặt thư thái.
Dao lên xuống uyển chuyển giống như vũ công, mỗi động tác đều mang vẻ đẹp khó tả, thật đáng chiêm ngưỡng.
Nhận ra ánh mắt của Tô Mạn, Tô Hàng quay đầu lại, nhìn cô một cái rồi lộ nụ cười kì lạ, đưa mắt lên tường.
Tô Mạn nghi ngờ nhìn theo hướng hắn, giật mình vụt đứng dậy, 6h30 rồi! Thì ra đã 6h30 rồi!
Chỉ xắt được một củ cà rốt mà mất cả 15 phút!
May mà cô không phải đầu bếp, nếu không tiệm này phải đóng cửa mất.
Phải biết cà rốt thường chỉ có vai trò rau cải đính kèm với món chính nhờ màu sắc tươi tắn, cô tốn 15 phút cho một rau cải, vậy món chính thì sao? Thêm thời gian chế biến nữa, một tiếng đồng hồ chỉ để thành hình một đĩa à?
Với tốc độ này, không nói tới đầu bếp chuyên nghiệp, chị em nội trợ bình thường cũng không đạt yêu cầu.
Tô Mạn nhiệt tình tan biến hoàn toàn, cầm lấy củ cà rốt còn nguyên vẹn cắn một miếng, răng cắn lên nhau ken két, ít ra củ này khỏi cần cắt, nghĩ vậy tâm trạng cô đã khá hơn.
Sau khi đứng ngây người một lúc, Tô Mạn quyết định vẫn làm những việc trong khả năng của mình, cô tiến vào bếp phía trước, nhìn quanh một hồi, bếp sạch đến nỗi có thể làm phòng mẫu.
Quay người đi, thấy bóng dáng cao lớn của Tô Hàng đứng ngay sau lưng, khóe môi nhếch lên nụ cười đáng ngờ, Tô Mạn cáu kỉnh kêu lên một tiếng, bực bội bước ra ngoài, bàn tay to vói tới đầu cô vuốt nhẹ hai cái, cả hai đồng loạt đông cứng.
Tô Mạn ngước đầu lên, không thể tin nhìn Tô Hàng, biểu cảm cứng nhắc của cô càng giống giận dữ hơn, Tô Hàng thận trọng rút tay về, cười toe toét đầy nịnh nọt, đưa mắt sang hướng khác, lúng túng chuyển đề tài:
“Ăn cơm trước nhé?”
Tô Mạn cúi đầu, gật nhẹ, bước ra ngoài bếp, đi vài bước không nhịn được quay đầu lại, bóng dáng cao lớn kia đã bận rộn, một tay cầm bát, một tay nhấc nắp nồi.
Tô Mạn đưa tay lên đầu mình, khóe mắt đỏ ửng, ba ơi, lúc nãy thực ra là an ủi con đúng không.
Nhà ở ngay cổng trường, lại thêm việc Tô Mạn ghét đi học, trước giờ luôn chần chừ đến phút chót mới tới lớp, tất nhiên thời gian dậy cũng muộn, đến khi rửa mặt xong, Tô Hàng đã bày sẵn bát đũa, lần này là lần đầu tiên trong lịch sử, Tô Mạn giúp Tô Hàng dọn bàn.
Xếp xong hai bộ bát đĩa, Tô Mạn chợt ngẩn người, dường như đây là lần đầu, cha con ngồi cùng bàn ăn, trước giờ buổi sáng cô dậy muộn, lúc ăn Tô Hàng đã ăn xong, bữa trưa tối hắn bận kinh doanh chỉ kịp vớ được vài miếng, hai cha con không bao giờ có cơ hội ngồi ăn chung.
Tô Mạn nén xuống cảm xúc trong lòng, gọi Tô Hàng:
“...Ăn cơm thôi.”
Cái tiếng ba vẫn không thốt ra được, Tô Mạn tự động viên bản thân, lần sau nhất định phải gọi ra miệng.