Đế Quốc Mỹ Thực

Chương 6: Bà ngoại

Tô Mạn đưa ra yêu cầu đơn giản, không cần kiểu tóc cầu kỳ, chỉ cần trông sạch sẽ, thoải mái. Chàng thợ hiểu ý cô liền cắt tóc nhanh chóng, hai mươi phút sau đã hoàn thành. Tô Mạn soi gương, thấy đôi mắt trong veo của mình, gật đầu hài lòng và khen:

"Kỹ thuật của hắn rất tốt, lần sau tới tìm anh nhé!".

Chàng trai hơi bất ngờ, dù cô nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng nói chuyện có vẻ rất trưởng thành, khiến hắn ta cũng gật đầu đồng ý.

Bên cạnh, người phụ nữ chỉ cắt tỉa đuôi tóc một chút nhưng cũng mất 20 phút. Quả là biết tận hưởng cuộc sống đấy.

Tô Mạn trả tiền xong, chuẩn bị rời khỏi thì nghe chủ quán chào bà kia: "Bà Đào, lần sau ghé qua nhé. Đây là thẻ thành viên của bà, xin giữ lấy ạ".

Đào...!

Tô Mạn chết lặng tại chỗ, trong nháy mắt ký ức mơ hồ tuổi thơ ùa về. Cô cuối cùng cũng nhớ ra đã gặp bà này ở đâu!

Hồi đó mẹ cô chưa bỏ đi, thường xuyên dắt tay cô tới khu chung cư cao cấp cách nhà nửa thành phố, thăm một cặp vợ chồng. Nhưng họ luôn từ chối tiếp đón, chỉ thỉnh thoảng cô gặp ông bà chủ, khiến cô bé và người mẹ lem luốc dầu mỡ càng thêm tồi tệ.

Đó chính là ông bà ngoại của cô.

Một cốt truyện quá cũ rích: người con gái được nuôi dạy cẩn thận bị tên vô lại nào đó bắt cóc, khiến bố mẹ mất mặt nên không thừa nhận cô nữa. Rồi vài năm sau người mẹ bỏ đi luôn.

Tô Mạn đứng thừ người, nếu cô không phải nhân vật chính trong câu chuyện như phim Hàn thì đã kêu "Giả quá!" từ lâu rồi.

Nhưng cuộc sống luôn ly kỳ hơn tiểu thuyết.

Oán hận tuổi thơ dần phai nhạt theo năm tháng, chỉ còn lại nỗi khát khao được yêu thương. Mẹ đi biệt tăm, ba sống chết không rõ khiến cô luôn cô độc. Đau khổ đó, người ngoài khó lòng thấu hiểu.

Sau này khi thành công, Tô Mạn cũng tìm kiếm tung tích mẹ nhưng khu chung cư nhỏ xưa kia đã không còn, nhà ngoại cũng không rõ vết tích.

Tô Mạn thấy chiếc xe đen của bà Đào phóng qua trước mắt, lập tức đón taxi, bảo lái theo chiếc xe phía trước. Tài xế nhìn cô một cái nhưng không hỏi gì, ai chê tiền bao giờ.

Tô Mạn thầm cảm ơn trời đất, lần đầu cô cảm thấy may mắn khi trở về 14 tuổi, ba vẫn còn đây, cô tình cờ tới cắt tóc ở trung tâm và gặp bà ngoại, rất có thể tìm ra manh mối về mẹ. Điều ước thứ nhất là ba mẹ đoàn tụ có thể thành hiện thực.

Xem chiếc xe phía trước rẽ trái phải một cách cẩn thận, có lẽ do bà là nữ tài xế, tốc độ không nhanh. Cuối cùng dừng trước cổng một khu chung cư cao cấp.

Đôi mắt Tô Mạn sáng rực, quả nhiên đã chuyển nhà. Cô vội vàng ném tiền lên ghế rồi xuống xe nhanh chóng.

Tô Mạn ghi nhớ biển số xe, giờ không cần vội vàng nữa. Có lẽ vì mặc đồng phục cấp 2 nên bảo vệ cũng không kiểm tra cô.

Vào khu chung cư, cô từ từ đi dạo giữa các tòa nhà, sau khi đi qua 3 dãy thì nhìn thấy lại biển số quen thuộc. Cô ngước nhìn lên tòa nhà, ghi nhớ số tòa rồi bỏ đi. Còn nhiều thời gian, không cần vội vàng.

Ra khỏi khu chung cư, Tô Mạn lại lang thang ngoài phố thêm một lúc, ngắm nhìn thành phố cách đây hơn 10 năm, cảm giác thật đặc biệt. Tiệm bán mì cay vẫn còn đó, các cửa hàng phụ kiện vẫn đông khách...

Thấy gần tới giờ ăn cơm, Tô Mạn vội về nhà. Trong quán đã có vài khách, Tô Hàng đang bận rộn phía sau bếp.

Phải nói quán cơm nhà họ cũng độc đáo, không bán món xào mà chỉ có các loại cơm chiên, bán thêm đồ uống và bia. Nhưng vẫn rất đông khách, đến giờ ăn phải xếp hàng dài.

Tô Mạn trước đây nghĩ bởi vì quán nằm trước cổng trường nên cơm chiên hấp dẫn hơn cơm từ nồi lớn của nhà ăn. Nhưng giờ cô hiểu là do bố cô nấu ăn ngon, tiếc là cô không nhớ vị cơm chiên nhà mình nữa.

Giờ có cơ hội khám phá lại, Tô Mạn nhất định sẽ nếm thử thật kỹ.

Cô đứng cạnh bếp, nhìn Tô Hàng khéo léo cầm chảo lên xuống, những hạt cơm vàng ươm bay lên trong không trung, tựa như một dòng sông vàng rực rỡ.