Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Giải Hằng Không đâm kim bốn năm lần cũng không thấy chảy máu, để lại không ít chấm máu trên cổ tay Tống Chiếu Ẩn.
“Có phải anh không có mạch máu không?” Giải Hằng Không thể hiện sự chân thành một cách sầu não: “Tìm không thấy đây này.”
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên, đưa tay ra lấy ống tiêm dự phòng trên bàn, nhanh chóng, chính xác và mạnh bạo rút một ống máu của mình rồi đặt trở lại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu có thể lẻn vào thế này, tôi nên nói là lính canh của Mạn Đức đều mù cả hay Donner cuối cùng cũng phát điên đây?”
Giải Hằng Không cười lớn nói: “Anh nên khen tôi giỏi.”
Nghe vậy, Tống Chiếu Ẩn nghiêng mặt sang, ánh mắt nhìn vào bàn tay bị thương của hắn đầy ẩn ý.
“Chậc, cái này không tính.” Giải Hằng Không nói: “Ai bảo tôi không nỡ ra tay nghiêm túc với anh chứ.”
Lời này vô cùng mờ ám nhưng mí mắt Tống Chiếu Ẩn thậm chí còn không nhúc nhích chút nào, chậm rãi kéo tay áo xuống: “Mục tiêu của cậu là tôi.”
“Đúng vậy.” Giải Hằng Không gật đầu, đột nhiên kéo tay y lại, dùng ngón tay cái lau đi vết máu đỏ rỉ ra từ vết kim trên cổ tay y: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
Độ ấm của ngón tay đã thay thế cơn đau nhẹ ở lỗ kim, Tống Chiếu Ẩn rút tay lại, không hề cảm kích: “Ai phái cậu tới đây?”
“Không ai cả.” Giải Hằng Không se ngón tay lau đi ít máu bị dây ra vừa rồi: “Tôi tới là vì tôi muốn tới.”
Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn đột nhiên tập trung lại một chỗ, dò xét alpha với hành vi kỳ quặc trước mặt.
Y không hề quên những ký ức sau khi tỉnh lại mà ngược lại còn nhớ rất rõ. Y biết rằng alpha đang cải trang thành beta trước mặt y đây là người mới lẻn vào viện nghiên cứu, chắc chắn chưa đến đây được hơn một tháng nhưng mình lại cảm thấy khuôn mặt của hắn rất quen thuộc, điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng bọn họ đã biết nhau từ trước và có thể có mối quan hệ thân thiết.
Nhưng trong lòng Tống Chiếu Ẩn lại có một trực giác rằng bên cạnh y trước kia không hề có kiểu bạn bè có thể mạo hiểm cứu mình như vậy.
“Vì sao?” Tống Chiếu Ẩn hỏi: “Tôi đáng để cậu mạo hiểm à?”
“Đương nhiên.” Dừng lại một giây, Giải Hằng Không hơi cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Bởi vì, tôi thích anh.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Tống Chiếu Ẩn, thế mà lại khiến cho y hơi sửng sốt, sau đó y lại nghe thấy Giải Hằng Không bổ sung thêm một câu: “Anh cũng thích tôi, giữa chúng ta là mối quan hệ người yêu.”
“Anh cũng thích tôi, giữa chúng ta là mối quan hệ người yêu.”
“…”
Tống Chiếu Ẩn nhìn thẳng vào mắt Giải Hằng Không, như để phân biệt mức độ thật giả của câu này từ con ngươi đen láy trong suốt của hắn, nhưng y lại không nhìn thấy gì cả mà chỉ mơ hồ cảm thấy ánh mắt nghiêm túc như vậy có tồn tại trong ký ức của y, nhưng khi nhớ về xa hơn nữa lại không thể nhớ thêm được gì cả.
“Quan hệ người yêu?” Y nhẹ giọng hỏi.
Giải Hằng Không gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành. Hắn có một đôi mắt trời phú, hốc mắt sâu và đồng tử đen láy, đôi mắt mang theo tình cảm này chỉ cần phần đuôi hơi cong lên là có thể lộ ra một dáng vẻ tình cảm sâu nặng.
Nhìn nhau một lát, Tống Chiếu Ẩn đã thu lại sự hốt hoảng trong lòng, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh, bộ dạng của y dù có nhìn thế nào cũng không giống như tin lời hắn nói.
Ngay giây sau, Giải Hằng Không nghe thấy y lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không có hứng thú với alpha.”
“Đúng như Elise nói thật này.” Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, đi đến bên cạnh y, ngồi xuống: “Thế nhưng mà, bây giờ tôi là beta.”
Tống Chiếu Ẩn nghe được cái tên có chút quen thuộc kia, trong đầu nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt phụ nữ kiều diễm nhưng lại mau chóng bị câu nói sau đó của Giải Hằng Không thu hút sự chú ý, vậy nên y hỏi: “Ý cậu là, cậu giả beta thì tôi và cậu trở thành mối quan hệ người yêu?”
“Ừm hứm.” Giải Hằng Không nghiêng đầu, lại gần y nói: “Anh đừng có nói là anh không có hứng thú với beta.”
Lần này Tống Chiếu Ẩn không nói vậy mà lại hỏi: “Cậu nghĩ là tôi tin sao?”
Giải Hằng Không nheo mắt lại, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên ghế dựa và vây y vào trong lòng mình, vẻ mặt như thể đang viết mấy chữ “Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà”.
“Đừng cử động.”
Tống Chiếu Ẩn nhìn thấy cổ tay được quấn dụng cụ cố định của hắn nên rốt cuộc cũng không đẩy ra, nhưng y lại không ngờ rằng Giải Hằng Không lại to gan ôm lấy eo y một cách vô cùng tự nhiên.
“Chỗ này của anh.” Ngón trỏ của Giải Hằng Không đặt chính xác lên hõm lưng của y, vừa nói vừa mập mờ vẽ một vòng tròn: “Có hình xăm một con chim bồ câu trắng.”
Tống Chiếu Ẩn cũng không bộc lộ vẻ hoảng loạn hay phản cảm mà vẻ mặt thậm chí còn không dao động.