Thanh Âm Từ Tâm Hồn

Chương 12

Tiến sĩ Trần: “…”

Thái độ coi đó là lẽ đương nhiên, bạn có không muốn làm cũng phải làm của hắn khiến cho tiến sĩ Trần vô cùng phẫn nộ nhưng chỉ dám giận không dám nói. Bà nhìn chằm chằm hắn mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Tôi có thể giúp cậu nhưng cậu bảo người của cậu thả con trai tôi ra đi.”

Giải Hằng Không cười nói: “Bà yên tâm đi, đợi khi nào tôi rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ trả lại con trai nguyên vẹn cho bà.”

Nói cách khác thì chỉ cần hắn không ra ngoài, con trai bà sẽ luôn gặp nguy hiểm, cho nên ở trong viện nghiên cứu, sự an toàn của Giải Hằng Không chính là sự an toàn của con trai bà.

“Cậu……”

Đừng có quá đáng quá.

Giải Hằng Không nhướn mày, nhìn chằm chằm vào mặt tiến sĩ Trần, bà chỉ có thể hậm hực sửa miệng: “Tôi tin cậu sẽ tuân thủ lời hứa.”

Muốn xác nhận xem M001 có phải là Z hay không thật ra rất đơn giản, chỉ cần xem xem l*иg ngực bên trái của y có vết thương do đạn bắn hay không, đó là dấu vết do chính tay Giải Hằng Không để lại năm năm trước.

Nếu như không để lại sẹo cũng không sao, còn có hình xăm đặc trưng của sát thủ cấp A có thể nhận dạng được, nhưng hắn tạm thời vẫn chưa thể tiếp cận Tống Chiếu Ẩn, cũng không thể tìm được ảnh khỏa thân của Tống Chiếu Ẩn. Về vấn đề này, Giải Hằng Không lại có một chút thất vọng khó hiểu.

Tiến sĩ Trần làm việc rất hiệu quả, tuy không thể lấy được tư liệu đầy đủ nhưng cũng mang đến những thông tin hữu ích.

“Vì vụ tai nạn trước đó nên tất cả tư liệu về M001 khi mới vào viện nghiên cứu đã bị tiêu hủy, chỉ biết rằng lần tiêm thuốc đầu tiên là vào bốn năm trước. Cậu ấy là đối tượng thí nghiệm duy nhất có thể hợp nhất với virus gamma mà không chết ngay tại chỗ. Ngoại trừ thỉnh thoảng pheromone sẽ xảy ra tình trạng bạo phát ra thì tình hình sau đó về cơ bản vẫn duy trì ổn định.”

Trên mặt tiến sĩ Trần hiện lên một chút phấn khích, đó chính là khát vọng khi tìm thấy ánh sáng trong việc tiến hóa gen: “Thậm chí cấp độ pheromone của cậu ấy cũng tăng từ cấp A lên cấp S, bao gồm cả chức năng thể chất cũng được duy trì ở độ tuổi với thể chất tối ưu. Gen của cậu ấy là đầu mối quan trọng để xem xem liệu virus gamma có thể thúc đẩy sự tiến hóa của tuyến thể sinh dục ở người hay không và cũng là thuốc phân hóa…”

Những nhà khoa học say mê với học thuật này đều có một khuyết điểm chung, đó là một khi nhắc đến phương hướng nghiên cứu sẽ nói không ngừng nghỉ, như thể không biết mệt và không thể dừng lại.

Giải Hằng Không vừa nghe vừa đọc tài liệu nhận được, ngắt lời bà: “Bà nói chức năng cơ thể của anh ấy được duy trì ở độ tuổi với thể chất tối ưu? Tuổi xương là 25, cũng có nghĩa là tuổi thật của anh ấy không chỉ có vậy?”

“Không sai, so sánh với kết quả thử nghiệm của thuốc thử thế hệ đầu còn sót lại, tính ra thì tuổi sinh học của cậu ấy lúc này chắc phải trên 30.”

“Vậy tại sao anh ấy lại trông như con ma ốm vậy?” Giải Hằng Không nhớ lại dáng vẻ bệnh tật của y, biểu cảm đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, vừa giống như cảm thấy mới lạ lại vừa giống như cảm thấy đáng tiếc.

“Chắc là tác dụng phụ của thuốc EVO-1, thứ này cũng tương tự như thuốc thúc đẩy phân hoá, lúc vừa mới tiêm sẽ có một khoảng thời gian để hợp nhất, vào lúc này, đối tượng thí nghiệm sẽ trở nên suy yếu, pheromone không ổn định, thậm chí trí nhớ cũng hỗn loạn và rơi vào trạng thái tinh thần không tỉnh táo.”

Giải Hằng Không đột nhiên cười một tiếng nhưng trong mắt lại không có ý cười, thậm chí cảm xúc bên trong đó còn hơi phức tạp.

Vậy là sát thủ cấp A khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật Z bây giờ đã trở thành một kẻ ngốc yếu ớt?

“Tống Chiếu Ẩn.” Hắn lẩm bẩm cái tên này giữa răng và môi, một lúc sau, khoé miệng mới nhếch lên, khen ngợi một câu: “Thật sự là một cái tên hay.”

Tuy không có quyền hạn đi vào nhưng Giải Hằng Không vẫn có quyền theo dõi giám sát thời gian thực trong phòng thí nghiệm.

Bên trong phòng quan sát số 1, cũng là phòng quan sát nơi Tống Chiếu Ẩn đang ở, máy cảm biến đã được thay mới, hơn nữa còn có thêm nhiều máy cảm biến pheromone hơn, bên ngoài được bọc một lớp kính trong suốt để tránh bị phá hoại.

Tống Chiếu Ẩn không ngồi trên giường mà ngồi dưới đất nhìn chằm chằm vào máy cảm biến đang sáng đèn màu xanh lá. Y đang đối mặt với ống kính với vẻ mặt ốm yếu, đôi mắt màu xanh xám vẫn sạch sẽ, trống rỗng và không nhuốm chút bụi trần như vậy.

Chỉ là gò má lại gầy đi một chút, giống như bị ngược đãi, điều này khiến cho Giải Hằng Không khẽ cau mày.

“Trông có vẻ hơi đáng thương, có phải không?” Thấy hắn nhìn chằm chằm màn hình, Annie bước tới, đột nhiên lên tiếng.

Giải Hằng Không nhướn mày nhưng không nói gì.

Annie nói chuyện một mình: “Tôi nghe chị Na Na nói là kể từ khi tỉnh lại anh ta vẫn luôn ở trong tình trạng này, không ăn uống gì, cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Từ chối tất cả sự tiếp cận nên các thiết bị thu thập gen mini cũng không thể đến gần mà chỉ có thể thu được lượng pheromone nồng nặc mà anh ta nhả ra. Nếu không phải những chất dinh dưỡng được tiêm vào khi ngủ say vẫn còn tác dụng thì có lẽ đã trở thành đối tượng thí nghiệm đầu tiên tuyệt thực thành công rồi.”