Sau lưng viện nghiên cứu này thật sự không đơn giản, có thể hỗ trợ một công trình dưới lòng đất lớn như vậy không chỉ dùng “có tiền” là có thể khái quát đơn giản.
Sau chuyến tham quan, nhóm người được người phụ trách của những khu vực khác nhau dẫn đi như những nhân viên mới lên nhậm chức. Với tư cách là trợ lý của tiến sĩ Trần, Annie và Tần Không được Lâm Na dẫn đến phòng thí nghiệm của giáo sư Donner.
Hầu hết những người ở đây đều là nhân viên nòng cốt nên Lâm Na còn giải thích nhiều hơn vừa rồi, còn kể cho bọn họ chuyện tuần trước ở đây đã xảy ra một cuộc nổi loạn của các đối tượng thí nghiệm, hầu hết các thiết bị ở phòng thí nghiệm khu B đều bị hư hỏng, trước mắt vẫn đang được sửa chữa.
Tiến sĩ Trần và giáo sư Donner đang thảo luận sôi nổi về dữ liệu trên màn hình ba chiều, thấy bọn họ quay lại cũng chỉ gật đầu chào một cái, chỉ có tiến sĩ Trần là nhìn Giải Hằng Không thêm một cái nữa.
Những dữ liệu nghiên cứu có thể xem là cơ mật đó đang hiển thị rành rành thế này mà Giải Hằng Không lại không hề có chút hứng thú nào. Hắn đang động não rất nhanh, nghĩ cách lẻn vào khu vực cấm để tiêu diệt mục tiêu rồi thuận lợi bỏ đi.
Cho đến khi tầm mắt của hắn quét qua một trang thông tin thoáng qua về đối tượng thí nghiệm trên màn hình ba chiều:
【Số hiệu: M001
Họ tên: Tống Chiếu Ẩn
Giới tính: Alpha nam
Tuổi xương: 25
Giai đoạn: Tiêm thuốc thử EVO-1 lần thứ tư
Tình trạng: Ngủ say ổn định
Quá trình cải tạo: Lần tiêm thuốc thử EVO thế hệ đầu được thực hiện vào ngày 20 tháng 11 năm 1078,…
……
……】
Giải Hằng Không hơi nheo mắt nhìn bốn chữ phía sau phần “tình trạng”, sau đó quay đầu nhìn Lâm Na đang nói chuyện với Annie, hỏi: “Trước đó cô nói đối tượng thí nghiệm không ổn định đều ở khu vực cấm, vậy những đối tượng ổn định thì sao?”
Cả đường đi Giải Hằng Không vô cùng im lặng, mặc dù hắn luôn mỉm cười và làm điệu bộ lắng nghe nhưng vẫn toát ra chút khí chất người lạ chớ lại gần. Lúc này đây đột nhiên lên tiếng, Lâm Na sửng sốt một lát mới trả lời: “Giai đoạn hợp nhất với thuốc thử EVO khi vừa tiêm là giai đoạn có giá trị nhất cho việc nghiên cứu, vậy nên bọn họ đều được giữ trong khu vực quan sát. Ở ngay bên kia.”
Giải Hằng Không nhìn theo hướng Lâm Na chỉ thì thấy một cánh cửa kim loại ở bên phải phòng nghiên cứu, mỉm cười hỏi: “Có thể đi vào tham quan không?”
Vẻ ngoài của hắn vốn đã sáng sủa, bây giờ nở nụ cười như vậy đã phá vỡ khí chất người lạ chớ lại gần vừa rồi, giữa hai đầu lông mày có thêm một chút dịu dàng, rất khó để người khác nói ra lời từ chối, cộng thêm vẻ mặt của Annie cũng rất mong chờ nên Lâm Na đã đồng ý vô cùng sảng khoái, đi xin chỉ thị của giáo sư Donner.
Giáo sư Donner đang tập trung nghiên cứu, chưa nghe cô nói xong đã mất kiên nhẫn phất tay, vì vậy Lâm Na đã cầm vòng tay lên, mở quyền hạn rồi dẫn bọn họ đi tham quan.
Khu quan sát là nơi cất giữ đối tượng thí nghiệm lớn hơn khu thí nghiệm gấp mấy lần, được cấu thành từ những căn phòng bằng kính trong suốt, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn màu trắng và các đối tượng thí nghiệm đang nằm trên giường.
Không một ngoại lệ, bọn họ đều là những người sống sờ sờ.
Nhỏ nhất là một đứa trẻ đang lớn, trạng thái đang ở giai đoạn phân hóa. Những người còn lại đều là omega, hai nam một nữ. Trong số đó, làn da của một nam một nữ hơi đứng tuổi còn lộ ra một màu xanh tím đáng sợ, mặc dù đèn xanh tượng trưng cho sự sống vẫn bật nhưng trông cũng không khác gì người chết.
Người duy nhất trông vẫn giống một người bình thường là một omega thiếu niên mang số hiệu C-12370, ít nhất vẫn còn nguyên viện, cũng có thể xem như một người khỏe mạnh.
Giải Hằng Không quét mắt qua từng con số một, cuối cùng dừng lại trước phòng quan sát có viết “M001” trên đó.
Một thanh niên cao lớn đang nằm trên giường đơn, mùi bệnh tật nồng nặc bao trùm khuôn mặt trẻ tuổi của y. Hai má hóp lại, sống mũi và quai hàm trở nên vô cùng bén nhọn, sườn mặt nhợt nhạt gần như hòa vào ga trải giường màu trắng, ngay cả tóc và lông mày của y cũng dường như đã phai màu trở thành xám bạc, chỉ có đôi môi có màu hồng rất nhạt.
M001 với sức phá hoại cực cao?
Giải Hằng Không tì đầu lưỡi lên vách trong khoang miệng, thầm nghĩ giá trị 40 triệu lẽ ra nên dùng cho việc đột phá độ khó của phòng nghiên cứu thì hơn, dù sao thì con ma ốm này dường như không cần hắn ra tay cũng đã trông sống không được bao lâu nữa.
Đang lúc định xoay người bỏ đi, trong đầu Giải Hằng Không chợt lóe lên một cách khó hiểu, sao hắn lại đột nhiên cảm thấy góc nghiêng của con ma ốm này quen quen nhỉ.
Hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đèn cảnh báo bên cạnh đột nhiên bật sáng. Ánh đỏ lóe lên, máy cảm biến pheromone trong phòng kính nổ “bùm” một tiếng, đối tượng thí nghiệm trên giường không biết đã mở mắt ra và ngồi dậy từ lúc nào.