Thanh Âm Từ Tâm Hồn

Chương 6

“Cẩn thận một chút.”

Tiến sĩ Trần nhìn khuôn mặt tươi cười và khóe miệng hơi nhếch lên của hắn, lúc đứng vững thì dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Tôi sẽ đưa cậu vào như đã hứa, cậu thả con trai tôi ra đi.”

“Đương nhiên, tôi giỏi tuân thủ lời hứa nhất đấy.” Người đàn ông vẫn nở nụ cười trên mặt, rõ ràng là một khuôn mặt phô trương nhưng nhờ cặp kính này mà có thêm một chút tao nhã và dễ gần, giống như thật sự là một người rất dễ nói chuyện vậy.

Người này không ai khác chính là Giải Hằng Không, mặc dù hắn lợi dụng tiến sĩ Trần để có được vị trí đại khái của viện nghiên cứu, còn tiện tay mượn thêm thân phận trợ lý của bà để quang minh chính đại đi theo đến đây.

Sau khi mặt đất yên tĩnh trở lại, trên bãi cỏ có thêm một chiếc tủ bán trong suốt cao hai mét giống như một bốt điện thoại, ánh sáng xanh nhạt khiến cho nó trông giống như một chiếc quan tài thuỷ tinh dựng đứng.

Những người này đều làm công việc học thuật trong phòng nghiên cứu, công nghệ cao siêu gì đã gặp cả rồi nhưng lại không hiểu vì sao một phòng nghiên cứu lại móc nối với xã hội đen. Đặc biệt là khuôn mặt sát thủ chuẩn xã hội đen của gã đầu trọc khiến người ta chỉ nhìn một cái thôi là trong lòng đã sợ sệt bất an.

“Đi vào từng người một.” Đầu trọc nói.

“Đây là cái gì chứ?”

“Mấy người đang muốn làm gì?” Beta nữ bên cạnh tiến sĩ Trần tỏ ra cảnh giác.

“Thả lỏng đi, Annie.” Tiến sĩ Trần vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô để trấn an: “Đó là máy dò gen, dùng để đối chiếu thân phận.”

Chiếc máy này đến từ khu 1, người phát minh ra nó là một nhà khoa học tên là Yadi của khu 1. Chỉ cần thông tin gen được cài đặt từ trước, sau khi quét là có thể xác minh được thân phận, chủ yếu được sử dụng trong các trường hợp yêu cầu bảo mật cao. Chiếc máy này vô cùng tiện lợi và an toàn nhưng vì giá thành cao nên khu 2 thậm chí còn chưa nhập được mấy chiếc, tiến sĩ Trần biết điều này là vì bà từng nhìn thấy khi đến khu 1 tham gia Hiệp hội Nghiên cứu gen.

Bà bảo Annie thả lỏng nhưng vẻ mặt của mình trông cũng không khá hơn chút nào, mặc dù bà đã hợp nhất một phần thông tin của một trợ lý khác với thông tin của Giải Hằng Không nhưng vẫn chưa kịp sửa đổi thông tin gen mà phía Mạn Đức lấy đi.

Chỉ cần Giải Hằng Không bước vào thì nhất định sẽ bị phát hiện ra gen không khớp, dù sao hắn cũng không phải Tần Không thật sự, càng không phải beta gì cả. Nếu thân phận của Giải Hằng Không bị bại lộ, bà chỉ sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại con trai út của mình nữa.

Suy nghĩ của tiến sĩ Trần đang xoay mòng mòng, đang định lên tiếng vòng vo xem có thể bỏ qua phần kiểm tra này không thì Giải Hằng Không đi tới trước mặt bà, nói như một học sinh kính trọng thầy cô: “Thưa cô, chúng ta cũng qua đó đi.”

Những người khác đã lục tục xếp hàng sẵn sàng để chuẩn bị đi vào xác minh thân phận, tiến sĩ Trần bị Giải Hằng Không cưỡng ép đi qua bên đó.

“Bây giờ phải làm sao đây? Việc cậu bị phát hiện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, cậu không thể làm hại con trai tôi.” Tiến sĩ Trần không giấu được sự luống cuống, thậm chí còn nhả một chút pheromone ra.

Mùi cỏ khô không mấy dễ chịu đó khiến cho Giải Hằng Không cau mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Thu pheromone của bà lại đi, chả thơm chút nào.”

Tiến sĩ Trần: “…”

Sắp chết đến nơi rồi mà còn so đo xem pheromone có thơm hay không nữa à?

“Nghe đây, sau khi bước vào, bất kể thế nào cũng không được nhả pheromone ra, một chút cũng không được, có hiểu không?”

Cùng với giọng điệu bình tĩnh của hắn, tiến sĩ Trần dường như bị bao phủ bởi một hơi thở còn lạnh hơn cả gió đêm, mùi gió và tuyết đột nhiên trở nên nồng nặc, tuyến thể sau gáy bà dường như bị gió tuyết xâm nhập, cái lạnh len lỏi vào xương rồi đi xuống theo sống lưng: “Cậu có cách gì sao?”

“Cứ xem như vậy đi.” Giải Hằng Không thản nhiên nói.

Hắn nhìn Annie đang bước vào ở phía trước, một lúc sau, đèn xanh sáng lên, một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: “Kiểm tra danh tính, xác minh thành công.”

Cũng không biết đó có phải là tác dụng tâm lý hay không, tóm lại là tiến sĩ Trần đã bình tĩnh lại sau khi nghe câu “Cứ xem như vậy đi” mà Giải Hằng Không nói.

Sau đó bà đi vào, làm theo lời Giải Hằng Không nói, khi được nhắc nhở nhả pheromone ra, bà đã cố gắng kiểm soát để không nhả ra, trên màn hình mau chóng hiện lên một cảnh báo màu đỏ.

“Danh tính không khớp! Danh tính không khớp! Danh tính không khớp!”

Chuông báo động vang lên cùng lúc với giọng nữ máy móc, alpha mặc áo khoác đen giơ súng lên chĩa vào tiến sĩ Trần bên trong máy dò.

Một học giả chỉ luôn ở trong phòng thí nghiệm sao mà từng thấy tư thế như vậy, sắc mặt bà lập tức tái nhợt, không kiềm được nhả ra một ít pheromone, suýt nữa thì ngã xuống đất lần nữa khi đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Giải Hằng Không.