Sau Khi Trùng Sinh, Trẫm Có Khả Năng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 14

Giờ Mão hai khắc*, kiệu mười sáu người khiêng khởi giá từ Vinh Hoa Điện.

*Giờ Mão hai khắc: 5h30 sáng

Mộ Phù Ngọc với tư cách là Hoàng thúc của đương kim Bệ hạ cũng là Vương gia đương triều, đi lại trong cung có thể dùng bộ liễn thay vì đi bộ, lần này hắn ngồi trên bộ liễn tám người khiêng cũng thật thoải mái.

Tâm trạng thư thái ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, cành cây ngọn cỏ tường đỏ ngói lợp, phải tranh thủ có thể hưởng thụ thì hưởng thụ, dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ trở lại xã hội hiện đại, sẽ không còn cơ hội được hưởng dụng bộ liễn chạy bằng sức người này nữa.

Kim Thánh Điện.

Kim Thánh Điện là nơi tập trung quần thần, là nơi trung tâm, đồng thời cũng là nơi tốt nhất để tuyên chỉ. Bên ngoài Kim Thánh Điện, ngói vàng tường đỏ, mái hiên gờ dốc, trụ đỏ phù điêu, mỗi một viên gạch, viên đá, mái ngói, ngọn cây, khắp nơi đều thể hiện rõ ràng sự xa hoa và uy nghiêm của Hoàng quyền.

Một giọng dõng dạc: "Bệ hạ giá lâm", tất cả văn võ bá quan quỳ thành hai nhóm, cúi người hô to.

“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Đông Lâm Phong vững bước tiến vào phía trong điện, đi lên bậc thang, quay người nhấc vạt áo mà ngồi xuống, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.

“Chúng khanh gia bình thân."

Ngồi ở Long ỷ trên cao, Đông Lâm Phong quan sát hết thảy đám thần tử bên dưới, đúng lúc lại nhớ đến câu nói kia của Mộ Phù Ngọc khi ở Vinh Hoa Điện.

Câu nói đó quả thực không sai, cả điện văn thần võ tướng, Mộ Phù Ngọc là người thu hút nhất... Đích thực là nhãi con đẹp trai nhất.

Đông Lâm Phong quay sang gật đầu ra hiệu với Tào Đức Vinh đang đứng phía dưới.

Sau khi nhận được chỉ thị của Bệ hạ nhà mình, Tào Đức Vinh khom người hướng về phía trước một bước, nhận lấy thánh chỉ được nội thị trình lên, bắt đầu tuyên đọc.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ nhất, Tiên đế trọng bệnh thăng thiên chi giới, Tây Bắc chiến sự cấp bách, quần thần bách tính hoảng loạn.

May nhờ Túc Vương xin lệnh, xuất chinh thảo phạt Tây Bắc, không sợ sinh tử khổ gian, mười năm tắm máu, nhiều lần tiến quân thắng lợi, thề tử thủ Trung Châu vạn dặm non sông.

Nay mang chiến thắng vẻ vang trở về, lòng Trẫm tâm duyệt. Cảm niệm Túc Vương khổ lao, đặc biệt sắc phong làm Chính nhất phẩm Hộ quốc Đại tướng quân*, cha truyền con nối. Ngoài ra, ban thưởng điền trang* vạn hộ, hoàng kim vạn lượng, tơ lụa trăm cuộn, mỹ nhân mười vị, khâm thử!"

* Chính nhất phẩm Hộ quốc Đại tướng quân: Đều là quan nhất phẩm nhưng Chính nhất phẩm cao hơn Tòng nhất phẩm, tương tự Chính nhị phẩm cao hơn Tòng nhị phẩm cao hơn Chính tam phẩm cao hơn Tòng tam phẩm, … Hộ quốc Đại tướng quân, chức vụ giống như tên, đây là một chức võ quan cao nhất nhì, vì tui cũng không rõ lắm, t chỉ biết là rất rất cao thôi, vì dây là chức quan bảo vệ cả đất nước – Hộ quốc.

*Điền trang: một khu vực tập trung nhiều mảnh ruộng, lập thành một khu giống như thôn xóm, hộ nông dân công tác cày cấy, hàng năm sẽ nộp một phần sản lượng lên cho chủ.

Thánh chỉ tuyên đọc xong, cả đám triều thần lập tức đồng thanh cùng hô to: "Bệ hạ anh minh!"

Mộ Phù Ngọc rất hớn hở khi nhận được nhiều ban thưởng như vậy.

[Tiểu Hoàng đế đang làm cái gì vậy chứ, ban thưởng thì cứ ban thưởng đi, tại sao lại còn thưởng cả mười vị mỹ nhân?]

Để đóng gói mang về chơi mạt chược sao?

Ách... Gom lại còn được nhiều hơn cả hai bàn nữa!

Tào Đức Vinh khép lại thánh chỉ, nụ cười xán lạn đi xuống bậc thềm.

"Đại tướng quân, tiếp chỉ đi!"

"... Thần, Mộ Phù Ngọc tiếp chỉ, khấu tạ Long ân."

[Tiểu Hoàng đế đối xử với ngươi thật tốt nha, ban thưởng cho rất nhiều tiền bạc, lại còn có mười vị đại mỹ nhân nữa kìa! Hai người bưng trà rót nước, hai người xoa vai bóp gối, hai người mặc y phục đẹp, hai người ca múa trợ hứng, hai người trái ôm phải ấp, hắc hắc hắc...]

[Nghe thế, ta cũng cảm thấy tiểu Hoàng đế thật tốt, sống như vậy cả đời cũng không phải là một ý kiến tồi, cho nên ta quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa! Từ mai sẽ bãi bỏ kế hoạch tạo phản lật đổ tiểu Hoàng đế, ngươi thấy thế nào?]

Chim nhỏ dần dần ngơ ngác rồi biến sắc, Thu Thu vội vàng đập cánh điên cuồng.

[Không không không... Không phải thế, tiểu Hoàng đế hắn rõ ràng không có lòng tốt, hắn ban thưởng mỹ nhân cho ngươi rõ ràng là để sắp xếp người đi giám sát người, tâm địa thật hiểm ác, tiểu Hoàng đế thật xấu xa!]

Mộ Phù Ngọc: [Ngươi đúng là cái đồ ngọn cỏ ven đường, gió thổi hướng nào ngươi liền ngả theo hướng đó.]

Thu Thu xáp tới, vừa dụi dụi cái đầu xù lông vừa bày tỏ tấm lòng như thề non hẹn biển.

[Ngọc Ngọc, người đừng giận mà, lần sau ta nhất định sẽ không ca ngợi tiểu Hoàng đế nữa. Chúng ta phải kiên định lập trường của mình, chúng ta và tiểu Hoàng đế không đi chung một con đường, đại phản diện và nam chính đã định sẵn là ở hai phe đối lập nhau rồi.]

Mộ Phù Ngọc đáp lại: [Ha ha!]