Đông Lâm Phong khoát tay cho đám thái giám và cung nữ lui xuống.
Vinh Hoa Điện, quân thần cùng giường, mỗi người một gối quy củ mà chiếm một bên.
Khi tiểu Hoàng đế nằm xuống, Mộ Phù Ngọc cảm thấy một hương thơm mát mẻ trong veo hợp lòng người, không chỉ mình hắn mà cả Thu Thu cũng ngửi thấy.
[Trên người tiểu Hoàng đế thơm quá a~! Đây có phải là Long Diên Hương cực phẩm không?]
Thu Thu nhiệt tình hít hít: [A a a~~... Thơm quá đi!]
Mộ Phù Ngọc liếc sang, chỉ cảm thấy muốn chọc mù mắt.
[Ngươi có thể giữ lại chút liêm sỉ không hả? Không phải chỉ là Long Diên Hương thôi sao, ngươi có cần phải đến mức này không?]
[Ta đã thấy trong tiểu thuyết miêu tả nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ được ngửi thấy, ta chỉ tò mò chút thôi mà.]
Ta hít, ta hít, ta hít hít hít.
Mặc dù bên trong tẩm điện đã tắt nến nhưng cũng chỉ là tắt những ngọn nến ở hai giá nến gần giường, cho nên lúc này qua hai lớp rèm mỏng vẫn có thể nhìn thấy ánh nến mờ nhạt bên ngoài.
Mộ Phù Ngọc nhìn động tác của con chim ngu xuẩn kia, không khỏi đưa tay đỡ trán, biết là ngươi đang hít Long Diên Hương, nhưng người nào không biết còn tưởng đây là hiện trường hút chích ma túy đấy!!!
"Hoàng thúc, người thấy đau đầu sao?"
"... A, không, không có."
Mộ Phù Ngọc lập tức thu tay lại, khôi phục tư thế ngủ hai tay đặt lên bụng như trước đó, không ngờ đến phía trên đỉnh đầu lại nghe thấy tiếng kêu “Ai da daa!"
[Ngươi lại làm sao nữa =.=?]
[Vì vừa nãy tiểu Hoàng đế đột nhiên quay sang hỏi han quan tâm ngươi, hắn đè lên móng vuốt của ta mất rồi.]
[Đáng đời! Ai bảo ngươi ở gần hắn như vậy, hắn không đè lên ngươi thì đè lên ai?]
Khó khăn lắm mới có thể rút bộ móng vuốt ra, Thu Thu bay đến bên gối kí chủ, dụi dụi đầu mà ủy khuất.
[Ngọc Ngọc, chít ~ đau quá.]
[Ngủ rồi, đừng nói!]
[Ngọc Ngọc, ngươi thay đổi rồi, ngươi trở nên thật vô tình, thật lãnh khốc... Ngươi vậy mà lại không thương ta, không đau lòng cho ta sao.]
[Thế thì sao? Ngươi có thể đi tìm người nào đó đau lòng cho ngươi.]
[Chít... Ta biết ngay ngươi thay lòng đổi dạ mà.]
[Bây giờ ngươi mới biết hả?]
[...]
Tấm chân tình từng trao những năm qua hóa ra là trao cho sai người rồi, chítt~~.
Đông Lâm Phong nghe đến đó, dễ dàng có thể đoán ra được vừa nãy khi hắn xoay người đã vô tình đè lên sinh linh không thể nhìn thấy kia.
Không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể đè lên nó?
Chờ thêm một lúc cũng không thấy Mộ Phù Ngọc nói điều gì có giá trị, Đông Lâm Phong thở dài một câu: Đáng tiếc!
Không nghe được cái gì đáng giá cả.
Không sao! Còn nhiều thời gian, vẫn còn có cơ hội.
Bởi vì đang nằm nghiêng người, ánh nến mờ ảo khắc họa nửa bên mặt cùng góc nghiêng của Mộ Phù Ngọc, Đông Lâm Phong cảm thấy không có khác biệt quá nhiều so với mười năm trước.
Nhưng mà, ngủ bây giờ không phải là quá sớm hay sao?
"... Hoàng thúc? Người đã ngủ chưa?"
Nghe thấy thế, Mộ Phù Ngọc bèn mở mắt, hơi nghiêng đầu hỏi.
"Bệ hạ, có chuyện gì sao?"
"Trẫm... Muốn hỏi một chút, trong lòng Hoàng thúc đã ái mộ quý nữ nào chưa?"
"Không có." Mộ Phù Ngọc trả lời.
Rõ ràng là gạt người! Đông Lâm Phong không tin những lời này của Mộ Phù Ngọc, bởi vì ở kiếp trước, Mộ Phù Ngọc vì Nam Cung Vãn Tình mà chuyện gì cũng có thể làm.
Nếu nói Mộ Phù Ngọc vốn đã có dã tâm tạo phản, thì sự xuất hiện của Nam Cung Vãn Tình chính là động lực thúc đẩy khiến hắn nhanh chóng thực hiện dã tâm đấy, đây thật sự là – tạo phản vì hồng nhan.
Hắn đến bây giờ vẫn nhớ rõ ở kiếp trước, khi Mộ Phù Ngọc tạo phản đã nói rằng một tay hắn bảo vệ Trung Châu vạn dặm giang sơn vững chắc, một mình hắn ở biên giới mười năm chiến đấu lao tâm lao lực, vậy mà lại muốn cướp đi cô nương mà hắn thích, khiến cho tâm can hắn nguội lạnh, hắn không thể nào không vùng dậy phản kháng.
Đấy xem xem, xem lại lời vừa nói đi.
Ngươi thích Nam Cung Vãn Tình nhưng ngươi không nói, ngươi không nói thì làm sao mà Trẫm biết.
"Hoàng thúc, hiện tại ở đây không có người ngoài, người không cần phải ngại ngùng. Là cô nương nhà nào, để Trẫm tứ hôn cho ngươi."
Mau nói đi, nói liền để Trẫm có thể cho ngươi và Nam Cung Vãn Tình tứ hôn.
Chỉ cần ngươi không tạo phản, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Đông Lâm Phong cảm thấy đã nói đến những lời này, nếu trong lòng Mộ Phù Ngọc thực sự nhớ thương Nam Cung Vãn Tình, hắn nhất định sẽ nói ra.
Dù sao, mới vừa rồi chính tai hắn nghe thấy Mộ Phù Ngọc nói cái gì mà bạch nguyệt quang, cái gì mà di tình biệt luyến yêu nữ nhi nàng... Lại còn khen cô nương người ta tư thế hiên ngang hào sảng, đúng kiểu người hắn thích.
Vì vậy, Đông Lâm Phong cũng là đột nhiên nhắc đến chuyện này, nếu hắn có thể sớm tác hợp cho Mộ Phù Ngọc và Nam Cung Vãn Tình, thì có thể Mộ Phù Ngọc sẽ không lặp lại con đường cực đoan như kiếp trước đúng không?
Đời này may mắn sống lại, hắn cũng không muốn cùng Mộ Phù Ngọc trở mặt thành thù, nếu như có thể, hắn hi vọng Mộ Phù Ngọc sẽ không tạo phản.
Mà lúc này, hắn đang chờ một đáp án.
"Thần chỉ là một võ tướng suốt ngày cầm đao múa kiếm, sẽ không có cô nương nào thích thần, Bệ hạ vẫn là đừng nên tiếp tục trêu ghẹo thần nữa thì hơn."
Bình tĩnh thở dài, Đông Lâm Phong hiểu rằng việc này không thể gấp gáp, đành phải thong thả, thế nên lại hỏi.
"Bình thường Hoàng thúc thích xem sách gì?"
"Binh thư."
Mộ Phù Ngọc trả lời đơn giản dễ hiểu, sau đó không đợi tiểu Hoàng đế mở miệng lần nữa, ra vẻ mệt mỏi ngáp một cái.
"Bệ hạ, thần vừa uống thuốc, cảm thấy có chút buồn ngủ, thần đi ngủ trước."
Ba mươi sáu kế, tốt nhất là hắn nên đi ngủ trước để tránh cho tiểu Hoàng đế đang tràn trề sinh lực lôi kéo hắn cùng nhau nói chuyện.
"…"
Trẫm trong lòng biết rõ ngươi chỉ đang giả vờ, chỉ là Trẫm hết lần này tới lần khác không có lý do nào để vạch trần ngươi.
Nếu cẩn thận suy ngẫm từng câu từng chữ tiếng lòng của Mộ Phù Ngọc, có thể sẽ có tin tức hữu ích.
Kết quả lại là khiến Đông Lâm Phong mất ngủ cả đêm.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoàng đế: Hoàng thúc, trẫm thấy ngươi có vẻ khó ngủ?
Mộ Phù Ngọc: Giường đệm Thịnh Kinh thật thoải mái dễ chịu, an ổn ngủ một giấc ngon lành đến hừng đông.
Tiểu Hoàng đế: ...
--------------------
Editor hiện hồn:
Hi chào các nàng, tui là Chocolate đây. Cảm ơn các nàng đã ghé thăm truyện tui dịch và cũng xin lỗi về việc chia chương quá ngắn như vậy. Thực ra chia chương ngắn như vậy làʍ t̠ìиɦ tiết bị vụn ra nên tui chia cũng khó lắm nhưng biết sao giờ, vì tui cũng chỉ muốn tăng tương tác của bộ truyện thôi mà. Nhưng các nàng yên tâm nhé vì tui sẽ đăng liên tục nhiều chương mỗi ngày cho các nàng đọc nè.
Còn nữa, tui thích đọc cmt lắm đó, nên là các nàng hãy cmt để ủng hộ tui nhé (っ◔◡◔)っ.
Nếu trong quá trình đọc truyện mà các nàng phát hiện ra lỗi sai hay điều gì chưa tốt thì xin hãy cmt góp ý kiến ạ, với lại có một vài chỗ tui cố tình sử dụng những từ ngữ hán việt như là “nữ nhi”, “nhi tử”, “mẫu thân”,… để thể hiện rõ bối cảnh cổ đại, còn cuộc trò chuyện giữa Mộ Phù Ngọc và Thu Thu vẫn dùng những ngôn ngữ hiện đại vì Ngọc Ngọc là người xuyên thư, nếu các nàng thấy khó hiểu hoặc bị lậm thì cho tui biết nhé.