Nhìn chén thuốc nóng hổi trước mặt, Mộ Phù Ngọc theo bản năng cứng đờ người, trong lòng thầm than vãn.
[Nếu biết trước thì lúc đó ta đã không uống nhiều rượu như vậy, thật là hối hận quá đi.]
[Ngọc Ngọc, thuốc đắng dã tật mà! Ngươi chỉ cần một ngụm uống hết là được rồi!]
[Người uống thuốc cũng đâu phải ngươi, nói thì dễ… Đều là huynh đệ tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nào, làm một ngụm đi!]
Thu Thu đương nhiên là không chịu uống thứ thuốc nhân loại kia, mùi vị kì quái vừa đắng vừa chát. Vừa mới ngửi thấy mùi thôi mà Thu Thu đã vỗ cánh phành phạch bay ra xa, hành động này thể hiện: đương nhiên là huynh đệ tốt có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu.
Cái này thực ra cũng không liên quan đến tình nghĩa huynh đệ lắm, Mộ Phù Ngọc cứng nhắc há miệng, nín thở bưng chén lên, chỉ với một ngụm thôi mà mùi vị đã xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Từng ngụm từng ngụm làm cho nước mắt tuôn rơi, đầy đủ vị chua mặn đắng cay chát, một lần uống thuốc mà như được trải qua miễn phí tất cả nhân sinh ngũ vị cuộc đời vậy.
Tôn thái y nhìn thấy Túc Vương uống thuốc, vuốt vuốt bộ râu bạc trắng cười hiền từ.
"Vương gia uống thuốc xong nên đi nghỉ ngơi sớm. Sáng ngày mai thần sẽ lại tới bắt mạch."
Nói xong, Tôn thái y khom người lui xuống.
Mộ Phù Ngọc hơi ngửa đầu, mắt chớp chớp hai cái, hắn vừa uống thuốc xong cũng không dám thở mạnh, trầm giọng nói.
"Bệ hạ, ngày mai còn phải thượng triều sớm, để thần tiễn Bệ hạ."
Đông Lâm Phong nhìn bộ dáng của Mộ Phù Ngọc, băn khoăn nghĩ có phải do thuốc mà Tôn thái y sắc quá khó uống không mà cảm giác như Mộ Phù Ngọc sắp khóc đến nơi, mặc dù thuốc đắng dã tật những cũng chỉ là một bát thuốc thôi mà.
"Bệ hạ! Bệ hạ? Bệ hạ..." Sao lại ngẩn người ra nhìn hắn vậy?
Mộ Phù Ngọc hơi hơi nghiêng đầu, đúng lúc Đông Lâm Phong ngẩng đầu nhìn sang, lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Phù Ngọc nhàn nhạt cười một tiếng.
Không thể rời mắt, lông mày Đông Lâm Phong giật giật, bỗng nhiên cảm giác thần sắc người trước mặt rực rỡ hơn rất nhiều, khóe môi cong cong vừa đúng độ, đôi mắt cười lên sáng như sao trên trời, lung linh tỏa ra bốn phía.
Lúc này đuôi mắt đỏ hồng dần tiêu tan, nét sắc xảo giữa lông mày như ẩn đi, đôi mắt phượng diễm có chút ngấn nước.
Nhẹ nhàng, ôn nhu, làm lay động lòng người.
Cũng thật giống bộ dạng hồ ly tinh câu dẫn người.
"... Hồ ly tinh?"
Mộ Phù Ngọc có hơi do dự nhắc lại, hoàn toàn không thể hiểu nổi mạch não của tiểu Hoàng đế, đầu tiên là ngẩn người nhìn hắn chằm chằm, sau đó lại đột nhiên nói cái gì mà hồ ly tinh?
Ánh mắt kia, điệu bộ kia khiến cho hắn cảm thấy hình như trong một khoảnh khắc tiểu Hoàng đế đã nhìn hắn giống hồ ly tinh.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến tiểu Hoàng đế gặp phải loại ảo giác này?
... Ách? Hồi phục lại tinh thần, Đông Lâm Phong mới giật mình nhận ra hắn vừa vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng.
Tại sao hắn lại đột nhiên cảm thấy Mộ Phù Ngọc là một hồ ly tinh?
Nhưng, điều đó không hẳn là không có khả năng, dù sao Mộ Phù Ngọc có thể nói chuyện với một sinh linh không thể nhìn thấy, nếu... lời nói đó không phải là lời con người nói?
Vô cùng có khả năng!
Hắn biết tướng mạo Mộ Phù Ngọc đều được mọi người khen ngợi, nghe đồn là hồ ly tinh đều có bộ dạng mỹ mạo trứ danh?
Có thể... Nói không chừng, Mộ Phù Ngọc hắn căn bản không phải là người?
Đông Lâm Phong càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình đúng, Mộ Phù Ngọc chính xác là hồ ly tinh hại nước hại dân như trong lời đồn.
Nghĩ đến đây, Đông Lâm Phong lại quay sang nhìn Mộ Phù Ngọc đang vui vẻ tươi cười, thấy thế nào cũng giống như một con hồ ly đang cười.
Hắn cuống quít nhìn sang hướng khác, ho một tiếng rồi đứng dậy, nhưng sau đó lại ngồi xuống.
"Hừm... Hoàng thúc uống thuốc rồi, bây giờ cảm thấy như thế nào?"
"Đã tốt hơn nhiều, đa tạ Bệ hạ quan tâm."
Mộ Phù Ngọc chắp tay lại nói, lễ nghi chu toàn.
"Trời đã tối rồi, Bệ hạ nên trở về tẩm điện nghỉ ngơi thì hơn."
"Phong hàn của Hoàng thúc vẫn chưa khỏi hẳn, Trẫm không yên lòng."
Mộ Phù Ngọc không có một chút khách khí nào, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, tay còn vỗ vỗ.
"Đêm nay Trẫm muốn ngủ cùng Hoàng thúc."
Hắn cố ý đến thăm vào giờ này, chính là để ở cùng một phòng với Mộ Phù Ngọc, hiện lại phát hiện bí mật Mộ Phù Ngọc có khả năng không phải là người.
Càng khiến hắn muốn ở lại để nghe xem Mộ Phù Ngọc còn có những bí mật nào khác không.
Để có thể lập kế hoạch cho những bước đi tiếp theo thật tốt.
Mộ Phù Ngọc cả đầu đầy hắc tuyến, suýt nữa hỏi thăm sức khỏe bằng tiếng anh.
"Chuyện này… không hợp quy củ."
"Ngươi là Hoàng thúc của Trẫm, Hoàng thúc và Trẫm cảm tình rất sâu đậm. Bây giờ thân thể Hoàng thúc vẫn chưa khỏe hẳn, Trẫm phải trông chừng Hoàng thúc đến khi hạ sốt mới có thể an tâm."
Mộ Phù Ngọc nghe tiểu Hoàng đế tỏ thái độ lo lắng mà nói sẽ trông chừng hắn thì cảm thấy choáng váng, hắn cũng đâu phải làm từ thủy tinh mong manh dễ vỡ.
Chỉ là một trận cảm vặt thôi mà.
"Vinh Hoa Điện có rất nhiều cung nữ, thái giám... Có bọn họ là được rồi. Bệ hạ Long thể cao quý, sao có thể đích thân trông coi thần?"
Tốt nhất là ngươi hồi cung mau mau đi!