Tôn thái y vừa rời đi, Mộ Phù Ngọc uyển chuyển mở miệng tiễn khách.
"Bệ hạ, trời không còn sớm, ngài nên về sớm nghỉ ngơi đi!"
Đổng Lâm Phong vừa định đứng dậy thì nghe thấy.
"Cung tiễn bệ hạ!"
Đông Lâm Phong: "......"
Trẫm còn chưa đi, đã muốn đuổi người rồi?
Hắn lại không muốn bị người ta đuổi đi như vậy, tay rũ xuống, Đông Lâm Phong đều chỉnh tư thế rồi ngồi xuống, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Lời nói và hành vi đều thể hiện rõ phong thái tao nhã và ngay thẳng, khiêm tốn và hiền lành, một quân tử như ngọc… Dường như mọi lời hoa mỹ tao nhã nhất trên đời đều dành cho nam nhân này.
Nhưng, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Mộ Phù Ngọc trong lòng đang nghi hoặc, sau khi hắn nói câu “Cung tiễn bệ hạ”, tiểu Hoàng đế lại đột nhiên nhìn chằm chằm hắn ngẩn người ra, đây là có ý gì?
Lẽ nào vừa rồi tiểu Hoàng đế không nghe thấy hắn nói gì, trong lòng bỗng nhiên hẫng một nhịp.
[Thực sự là còn trẻ mà đã bị điếc ư?]
Đông Lâm Phong: "..."
[Nhân lúc Tôn thái y sắc thuốc xong quay lại, có thể để thái y kiểm tra cho tiểu Hoàng đế, nếu bệnh tình chưa chuyển biến nghiêm trọng còn có thể chữa được.]
Đông Lâm Phong: Trẫm đa tạ ngươi đã có lòng!
Măc dù bề ngoài mở miệng gọi Trẫm một tiếng Bệ hạ, đối với Trẫm cung kính hữu lễ, nhưng trong lòng mở miệng lại là tiểu Hoàng đế.
Lời nói ra trái với lương tâm, ngươi có bản lĩnh thì nói ngay trước mặt Trẫm thử xem, xem Trẫm có trị ngươi tội thất lễ ngự tiền* hay không!
* Thất lễ ngự tiền, trong đó: “thất lễ”: là vô lễ; “ngự”: là từ dùng riêng cho vua ám chỉ vua; “tiền”: nghĩa hẹp là phía trước, trước mặt; nghĩa rộng trong trường hợp này là bên cạnh, xung quanh; tội “thất lễ ngự tiền”: là tội thất lễ trước mặt vua, nhưng tội này có thể được hiểu theo nghĩa rộng là những hành vi cử chỉ vô lễ diễn ra ở bên cạnh sự hiện diện của vua ví dụ như thất lễ trước ngự giá/loan giá của vua, thất lễ trước cửa cung điện vua đang ở,…)
Hừ! Một ngày nào đó Trẫm sẽ phơi bày con người thật của ngươi ra trước bàn dân thiên hạ, để cho tất cả mọi người đều biết những việc xấu xa mà ngươi đã làm. À... có vẻ như lúc này Mộ Phù Ngọc vẫn chưa làm bất cứ việc xấu xa nào.
Kết bè kết cánh, thiên vị trục lợi, mua bán chức quan, câu kết nhận hối lộ... Những sự việc này sẽ lần lượt xảy ra trong ba năm tới.
Bây giờ Mộ Phù Ngọc chỉ mới bắt đầu có dã tâm tạo phản, chỉ cần Trẫm có sự chuẩn bị từ trước, thì dã tâm của Mộ Phù Ngọc dù có lớn đến đâu cũng không thể thành được.
"Nếu biết trước Hoàng thúc không thể uống rượu, vừa rồi Trẫm nên vì Hoàng thúc mà lấy trà thay rượu mới phải."
"Đa tạ Bệ hạ quan tâm, sức khỏe của thần hiện tại đã không còn gì đáng lo ngại."
"Hoàng thúc ngồi xuống nói chuyện đi, Trẫm cùng Hoàng thúc đã hơn mười năm chưa gặp, tất nhiên có rất nhiều điều muốn cùng Hoàng thúc hàn huyên tâm sự."
Mộ Phù Ngọc nghe tiểu Hoàng đế gọi hắn là Hoàng thúc, ngữ khí thân mật, khóe môi mỉm cười, khiến hắn nhớ lại mười năm trước khi hắn mới gặp tiểu Hoàng đế lần đầu, lúc đó tiểu Hoàng đế vẫn là một tiểu hài tử chưa cao đến bả vai hắn, nắm tay hắn kéo kéo, mắt đỏ hoe gọi hắn là Hoàng thúc và hỏi.
“Có phải Phụ hoàng không còn nữa không?”
Thời điểm hắn lên đường đi biên giới, hai mắt tiểu Hoàng đế cũng đỏ hoe, vừa lưu luyến không rời vừa cố gắng cổ vũ động viên hắn, chúc hắn sớm ngày chiến thắng trở về.
Chỉ trong chớp mắt mà đã mười năm trôi qua, tiểu hài tử ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên ngọc thụ lâm phong*, mà tính tình đơn thuần hiền lành vẫn không thay đổi quá nhiều.
* Ngọc thụ lâm phong: miêu tả vẻ đẹp quyền quý, cao sang, thanh tao mà vẫn cứng cỏi, vững chắc, có chiều sâu, có khí chất (Ngọc: thể hiện vẻ đẹp quyền quý, cao sang, thanh tao; thụ: cây lớn, cây già thể hiện sự cứng cỏi, vững chắc trước gió bão; lâm: gỗ, rừng cây; phong: gió, gió bão)
"Đã mười năm không có Hoàng thúc ở bên cạnh, Trẫm cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến Hoàng thúc, lo lắng không biết Hoàng thúc ăn uống ở biên giới thế nào? Chỗ ở có thoải mái không? Đánh trận có khổ cực hay không?"
Nghĩ lại ở kiếp trước, hắn và Mộ Phù Ngọc minh tranh ám đấu* hai năm trời, cho nên hắn hiểu rất rõ về Mộ Phù Ngọc.
* Minh tranh ám đấu: tranh đấu trong sáng ngoài tối, những hành vi tranh đấu vừa công khai vừa ngấm ngầm.
Chỉ cần chưa chính thức vạch trần lẫn nhau, mối quan hệ “chú – cháu” bọn họ ngoài mặt tình cảm vẫn tốt đẹp, nhất là khoảng thời gian khi Mộ Phù Ngọc vừa hồi kinh, hai ngươi thường xuyên đốt đuốc thắp đèn trò chuyện xuyên đêm.
Trên triều đình có Mộ Phù Ngọc giúp hắn cân bằng thế lực, hắn cuối cùng cũng rảnh tay dọn dẹp những lão thần ba triều đại* ỷ mình từng lập công với các đời Tiên hoàng trước. Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, rất nhiều quan lại phạm tội tham ô bị giáng chức, triều đình ngày càng trở nên thanh liêm hơn.
* Lão thần ba triều đại: những đại thần đã làm việc qua ba triều đại.
Hắn từng cho rằng, mối quan hệ giữa hắn và Mộ Phù Ngọc sẽ luôn tiếp tục như vậy, quân từ thần trung*. Nào ai ngờ được, khi từ phương nam trở về, hết thảy mọi thứ đều thay đổi, Mộ Phù Ngọc tựa như biến thành người hoàn toàn khác.
*Quân từ thần trung: Quân nhân từ, thần trung thành = vua nhân từ, quan lại trung thành.
Không! Không phải con người thay đổi, mà là Mộ Phù Ngọc cuối cùng cũng đã lộ ra dã tâm của hắn rồi.
Đông Lâm Phong lúc này mới giật mình nhận ra Mộ Phù Ngọc trung thành đối với hắn trong quá khứ chỉ là giả, nghĩ tới đây, hắn liếc mắt nhìn người trước mặt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
"Có lời nói này của Bệ hạ, thần cực khổ hơn nữa cũng xứng đáng!"
Câu này của Mộ Phù Ngọc thực sự là thật tâm, mỗi một câu quan tâm của tiểu Hoàng đế đều đã chạm đến tâm can Mộ Phù Ngọc.
Thật là... cảm động.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ*, người xưa thật không lừa ta.
* Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ: Kẻ sĩ là trung thần nghĩa sĩ, câu này bắt đầu từ câu chuyện một trung thần nghĩa sĩ tìm mọi cách báo thù cho chủ cũ của mình. Người xưa coi trọng trung hiếu lễ tiết, cho nên câu này có nghĩa là kẻ sĩ có thể vì tri kỉ mà vui lòng chết.
Tiểu Hoàng đế trọng tình trọng nghĩa, quan tâm ân cần đối với người xưa cũ, quả thật khiến người khác phải cảm thán.
Tôn thái y bưng chén thuốc tới, nhìn thấy cảnh quân thần nói chuyện vui vẻ hòa thuận, không kìm được mà mỉm cười, tình cảm giữa Bệ hạ và Túc Vương vẫn luôn tốt đẹp như vậy, quả là một điềm lành của Trung Châu!