"Khụ! Tiểu... Bệ hạ! Sao người lại tới đây?"
Tiểu Hoàng đế không cần ngủ hay sao mà lại đến đây vậy?
"Hoàng thúc vừa rồi còn tự cười tự nói một mình, có vẻ như là có chuyện gì đó thú vị? Mau kể cho Trẫm nghe thử để Trẫm vui cùng."
Đông Lâm Phong vén vạt áo ngồi xuống, trong lời nói lộ rõ vẻ thân mật.
"Thần vừa rồi... là nằm mơ thôi."
Mộ Phù Ngọc miễn cưỡng lấy một lý do giải thích.
"Cười đến vui vẻ như vậy, Hoàng thúc hẳn là mơ được một giấc mơ đẹp?"
Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Đông Lâm Phong, Mộ Phù Ngọc chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, tiểu Hoàng đế có phải là quá rảnh rỗi, nửa đêm không ngủ mà tới chỗ hắn hỏi hắn có phải đêm ngủ nằm mơ hay không?
"... Quên rồi."
Đông Lâm Phong thấy thế, nụ cười trên mặt bớt phóng túng đi một chút, cũng không có truy hỏi về giấc mơ gì nữa, nhưng mà thần sắc vẫn lo lắng như cũ.
"Trẫm truyền Tôn thái y tới, muốn để hắn xem bệnh cũ từ bảy năm trước của Hoàng thúc một chút, để xem hiện tại đã tốt hơn nhiều chưa?"
"Đa tạ... Bệ hạ quan tâm, bệnh cũ của thần đã không còn gì đáng ngại."
Mộ Phù Ngọc liền vội vàng đứng lên, hành lễ tạ ơn nói.
Đông Lâm Phong kêu một tiếng, ra hiệu để Mộ Phù Ngọc ngồi xuống nói chuyện.
"Ở đây chỉ có hai người chúng ta, Hoàng thúc không cần quá mức câu nệ lễ nghi."
Theo lệnh triệu, từ gian ngoài đi tới một vị thái y già, trên người mặc bộ quan phục màu chàm của Thái y viện, mày trắng râu bạc, ánh nhìn nhân từ phúc hậu.
Tôn thái y khom mình hành lễ.
"Tham kiến Bệ hạ, Vương gia."
"Tôn thái y, mau tới đây xem cho Hoàng thúc, vết thương cũ kia của người đã hồi phục như thế nào rồi?"
Mộ Phù Ngọc thấy tiểu Hoàng đế quan tâm đến vết thương cũ của mình như vậy thì cảm thấy ấm áp không thôi, cũng coi như đã không uổng phí mười năm ở biên giới gìn giữ giang sơn cho tiểu Hoàng đế, hắn thế mà lại quan tâm đến thuộc hạ như vậy, thật sự là một vị Hoàng đế tốt, yêu dân như con.
Bắt được sóng não ký chủ, chim nhỏ gật đầu tỏ vẻ.
[Đương nhiên rồi, tiểu Hoàng đế là nam chính trong tiểu thuyết này, nên việc yêu dân như con chỉ là một trong những thiết lập nhỏ mà thôi.]
[Quả nhiên là nam chính trong truyền thuyết, tất cả các thiết lập đều rất xuất sắc.]
Mộ Phù Ngọc ở trong lòng cảm thán một câu, cũng không cự tuyệt ý tốt của tiểu Hoàng đế, liền đứng dậy chỉnh trang lại một chút, sau đó đi tới ngồi trên trường kỷ* ở bên giường, đặt tay lên miếng đệm bắt mạch mà Tôn thái y đã mang ra sẵn.
*Trường kỷ: ghế dài có tựa lưng.
Đông Lâm Phong cũng đi tới ngồi xuống, âm thầm lắng nghe tiếng lòng Mộ Phù Ngọc, mặc dù hắn nghe được cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng đây cũng không phải vấn đề khó khăn, chỉ cần hắn nhớ kỹ sau đó từ từ suy nghĩ phân tích ý nghĩa là được.
Cũng không biết là lại nghĩ tới điều gì, tiểu Hoàng đế nghe thấy Mộ Phù Ngọc đột nhiên nói một câu.
[Đúng rồi, lúc nào thì nữ chính mới có thể xuyên đến?]
Đoạn phim vừa mới chiếu được mười giây thì tiểu Hoàng đế đã tới rồi, còn chưa kịp chiếu đến đoạn chính cốt truyện, cho nên Mộ Phù Ngọc tranh thủ đang rảnh rỗi thì hỏi mấy câu.
Mặc dù thời diểm hắn xuyên đến vào mười năm trước, Thu Thu đã cho hắn biết những nội dung chính của cốt truyện, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, hắn chỉ nhớ mỗi một chi tiết nữ chính là người xuyên không đến, còn lại những chi tiết khác đều không nhớ chút nào.
[Ngọc Ngọc, ngươi chờ một chút, để ta tìm lại thử xem... A, thấy rồi! Nữ chính đã chính thức xuyên đến được nửa tháng rồi, ha ha Ngọc Ngọc, chúng ta đang ở Chương 15 của Chính văn rồi.]
Thật đáng mừng, Thu Thu cao hứng liên tục lộn vài vòng trên không.
Mộ Phù Ngọc nghe Thu Thu trả lời như vậy, liền lập tức chú ý đến.
[Nhanh như vậy sao? Vậy nam nữ chính đã gặp nhau chưa?]
[Còn chưa nha.]
Thu Thu gác một chân lên rồi lắc lắc như điệu bộ của một con người.
[Đây là cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ trang đại nữ chủ, nữ chính ban đầu sẽ phải trải qua một đoạn cốt truyện trạch đấu*, nam nữ chính phải sau 100.000 từ mới có thể gặp nhau, nhưng mà cũng sắp rồi đấy.]
*Trạch đấu: những tranh đấu trong nội bộ gia đình (khác với cung đấu là những tranh đấu trong cung)
Dù sao 100.000 từ trong tiểu thuyết cũng chỉ tương đương với khoảng một tháng ngoài đời, làm tròn thì cũng chỉ tầm mười ngày nữa là nam nữ chính gặp mặt nhau, thật đáng mong đợi.
[…]
Bỏ bao công sức như vậy mà lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ trang đại nữ chủ, chẳng lẽ: [Ta với nàng có cảnh diễn chung không?]
[Ngọc Ngọc ngươi là người sẽ giúp nàng cầu được ước thấy, nhưng, ngươi yêu mà không có đượcc nhaaa~~.]
Thu Thu còn cố tình kéo dài âm điệu... Rất có hàm ý.