Tống Hi đứng bên giường, chăm chú quan sát khuôn mặt của Ninh An, thổi hơi vào mặt hắn.
Ninh An có chất lượng giấc ngủ không tốt, bị hơi lạnh thổi vào đã nhanh chóng tỉnh dậy. Khi vừa mở mắt ra, anh ta thấy một khuôn mặt trắng bệch của cô gái bên giường, đang nở nụ cười ma quái về phía hắn. Ninh An lập tức hoảng sợ mà la hét.
Cha mẹ Ninh vừa mới đi ngủ không lâu, nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy qua. Khi bật đèn lên, họ thấy Ninh An dựa sát vào tường, không ngừng kêu la, còn Tống Hi đang tắt đèn pin.
“Con đang làm gì vậy?!” Cha Ninh tức giận hỏi: “Con giữa đêm không ngủ chạy vào phòng của An An làm gì?”
Tống Hi vô tội chớp chớp mắt: “Sao cha lại giận dữ vậy? Con chỉ quan tâm đến anh ấy, xem anh ấy có đạp chăn không, giống như hồi trước anh ấy luôn quan tâm đến con. Nhìn xem, con sợ ánh sáng quá sáng sẽ làm anh ấy tỉnh dậy, nên chỉ mang theo đèn pin chứ không bật đèn."
“An An không cần con quan tâm, về phòng ngủ đi!”
“Được rồi.” Tống Hi bĩu môi, rồi quay người ra ngoài.
Cha Ninh và mẹ Ninh an ủi con trai một hồi, sau đó Ninh gia mới trở lại yên tĩnh.
Ninh An khó khăn lắm mới ngủ lại được, nhưng lại cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua mặt. Khi mở mắt ra, anh ta lại thấy một khuôn mặt trắng bệch, khiến hắn một lần nữa hoảng sợ và la hét.
Vợ chồng nhà họ Ninh lại bị đánh thức. Nhìn thấy Tống Hi, họ không khỏi vừa tức giận vừa cảm thấy hoảng sợ.
“Con không ngủ được nên muốn qua đây chơi với con chuột nhỏ, không ngờ anh lại ngủ nông như vậy.” Tống Hi nói với vẻ vô tội.
Ba người đều cảm thấy hơi sợ hãi. Tống Hi có phải điên không? Cô thật không bình thường!
Lo lắng cho sự an toàn của Ninh An, vợ chồng Ninh gia quyết định không quay lại phòng ngủ, mà ở lại cùng hắn trong phòng, ba đôi mắt mệt mỏi mở to cho đến khi trời sáng.
Cha Ninh xuống lầu ăn sáng chuẩn bị đi làm, thì thấy Tống Hi đang ở trong bếp. Cô tràn đầy sức sống, nhìn là biết đã có một giấc ngủ ngon. Khi thấy ông, cô nở nụ cười rực rỡ: “Chào buổi sáng, tối qua cha ngủ có ngon không?”
Sáng sớm, cha Ninh lại bị chọc tức đến tay run rẩy.
Nhà họ Ninh lo lắng rằng Tống Hi sẽ lén chạy trốn nhưng hóa ra là lo lắng thừa, vì Tống Hi hàng ngày vẫn ở trong nhà, ăn ngon mặc đẹp. Thỉnh thoảng, cô lại vào phòng Ninh An “quan tâm” đến hắn, mang đến cho hắn đủ loại “động vật dễ thương”, như chuột béo tròn từ cống, gián bay mập mạp và nhện chân dài. Những "quà tặng" này khiến Ninh An sợ hãi chạy loạn trong phòng, làm cho nhà họ Ninh rối loạn như gà bay chó chạy.
Cả ba người trong Ninh gia đều không ngủ ngon vào ban đêm và ban ngày cũng không thể chợp mắt. Ai nấy đều căng thẳng, thấy Tống Hi là sợ hãi, thậm chí còn muốn đuổi cô đi. Nếu không phải vì quả thận trong cơ thể cô vẫn còn giá trị, khiến họ không thể dứt bỏ lý trí, có lẽ họ đã làm vậy rồi.
Cứ để cô ta quậy, nhịn đi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày phẫu thuật!
...
Phần lớn con người trên thế giới này đang sống trong sự lặp đi lặp lại của những ngày tháng tẻ nhạt và buồn chán, mà không hề biết rằng một quốc gia kỳ lạ sắp xuất hiện, điều này sẽ làm thay đổi tất cả.
Tại Đại Dương Trella, nơi giao thoa của hai không gian và thời gian, có một quốc gia với các hòn đảo được sắp xếp thành hình tròn. Trong những ngày gần đây, người dân nơi đây dường như đã mất hứng thú với công việc và học tập; ngay cả những hoạt động thể dục yêu thích cũng trở nên quá sức với họ. Họ chỉ còn biết dán mắt vào màn hình tivi hoặc tụ tập bên ngoài hoàng cung, gần như lấp đầy quảng trường có đài phun nước rộng lớn, nơi có sức chứa hơn năm mươi nghìn người.
“Có tin tức gì chưa…”
“Nữ hoàng đâu rồi?”
“Tại sao hiệu suất công việc lại chậm chạp như vậy!”
“Có tin gì chưa?… Vẫn chưa có!”
“Tôi mang theo túi ngủ, tối nay sẽ ngủ ở đây, tôi phải nghe tin tốt ngay lập tức…”
“…”
Bên trong hoàng cung cũng vô cùng bận rộn. Vị quan béo và vị quan gầy không quản ngại khó nhọc, tự mình chạy đôn chạy đáo, bận rộn như những con quay. Cuối cùng, các dữ liệu đã được nhập đầy đủ vào hệ thống máy tính. Vị quan tinh anh đứng trước màn hình, khẽ nhấn phím xác nhận.
“Thông tin từ thế giới khác đã thu thập đầy đủ. Bắt đầu nhận diện khuôn mặt và truy tìm tung tích của Nữ Hoàng.”
Trên màn hình lớn, khuôn mặt của Tống Hi được hiển thị cố định bên trái, trong khi phía bên phải, hình ảnh liên tục thay đổi, nhanh chóng lọc và so sánh từng khuôn mặt trong thế giới này.
Thông tin từ các quốc gia trong thế giới này đã bị rò rỉ nghiêm trọng. Thậm chí có những kẻ chuyên buôn bán thông tin về khuôn mặt, nên việc thu thập dữ liệu này không phải là điều khó khăn. Hơn nữa, công nghệ nhận diện khuôn mặt của họ đã chính xác tới một trăm phần trăm, không thể xảy ra tình huống nhận diện sai.
Từ Nhϊếp Chính Vương cho đến tất cả mọi người có mặt đều chăm chú dõi theo màn hình lớn. Trái tim họ đập mạnh hơn theo từng giây phút trôi qua, bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
“Xin Nữ thần phù hộ…”
“Có ảnh ở trên màn hình… có ảnh ở trên màn hình…”
Hai vị quan viên, một béo một gầy, đứng bên cạnh thì thầm cầu nguyện. Nếu đủ may mắn, họ có thể tìm thấy Nữ hoàng thông qua lần tìm kiếm này, nếu không may, họ chỉ có thể tự đính thân đi tìm. Trong thế giới này, không phải quốc gia nào cũng có mạng, không phải ai cũng có thói quen chụp ảnh. Vậy nên cho dù công nghệ của họ có phát triển thế nào, việc tìm một người vẫn như mò kim đáy bể.
Thịch thịch thịch thịch…
Âm thanh nhịp tim đập dồn dập, như vô số tiếng trống trận vang lên hòa quyện với nhau.
Đột nhiên, hình ảnh nhấp nháy trên màn hình dừng lại. Một bức ảnh hiện lên, trong đó là một cô gái với khuôn mặt còn non nớt, trán cao, để lộ đôi tai, đôi mắt trong veo nhưng chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm nhìn thẳng về phía ống kính. Đó chính là cô gái trong bức ảnh bên trái khi còn trẻ.
Tên: Ninh Chi
Giới tính: Nữ
Quốc tịch: Cộng hòa Hoa Lan
Ngày sinh: 21 tháng 7 năm 3011
Địa chỉ: Số 1124, Khu 3, Hoa Linh Thanh Đình, Thành phố Phù Lam, Tỉnh Hội Anh, Cộng hòa Hoa Lan.
Số chứng minh nhân dân: F2736301107211617
Không khí như bị ai đó nhấn nút tạm dừng, thời gian dường như ngưng đọng trong vài giây, rồi ngay sau đó, mọi người bùng nổ trong tiếng hò reo phấn khích.
Nhϊếp Chính Vương lập tức quay người đi về phía đại sảnh, những bước chân dài dẫm xuống nền đất đầy mạnh mẽ. Anh vừa đi vừa ra lệnh. “Gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến quốc gia Hoa Lan tới đây. Gỡ bỏ lá chắn bảo vệ, đã đến lúc chúng ta tự giới thiệu với các hàng xóm trong thế giới này một cách nghiêm túc rồi.”
Họ đã ở trên Đại Dương Trella vài ngày. Những hòn đảo này xuất hiện đột ngột, ít nhiều cũng đã lọt vào tầm ngắm của các vệ tinh hoặc thiết bị khoa học từ các quốc gia trên thế giới này. Tuy nhiên, cho đến lúc này, không một quốc gia nào có phản ứng, bởi không phận của vương quốc của họ được bao phủ bởi một lớp lá chắn từ trường đặc biệt. Lớp lá chắn này có khả năng phản xạ toàn bộ ánh sáng và tín hiệu, ngăn chặn mọi hình thức quan sát từ bên ngoài, khiến cho quốc gia này trở nên vô hình.
Mệnh lệnh của Nhϊếp Chính Vương nhanh chóng được truyền đến Bộ An ninh Quốc phòng. Trong thời khắc lịch sử trọng đại này, vị Đại tướng Quốc phòng đích thân bước tới trước bàn điều khiển, nhấn nút gỡ bỏ.
Lớp lá chắn vô hình bao bọc toàn bộ vương quốc từ trên xuống, tạo thành một hình tròn khổng lồ, bắt đầu co lại. Cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất dưới mặt biển.
@Truyện dịch bởi Rosie Nguyen